Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy thì tốt, hôm khác cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Bỗng nhiên Trịnh Hạo lại mời Tô Lam, hơn nữa còn là một nhà, ý muốn nói rằng có cả Tô Yên và Sở Thanh Diên nữa. 

“Được thôi.” Tô Lam mỉm cười rồi gật đầu, cũng xem như là miễn cưỡng lấy 

Lúc này, Tô Yên kéo lấy cánh tay của Trịnh Hạo, nhiệt tình cười nói: “Chị, lần trở về này chị vẫn chưa đến nhà em, trước khi đi chị phải đến nhà em làm khách đấy!” 

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam nhíu mày nghĩ trong lòng: Cố định đi lúc nào? Hiện tại Xuân Xuân vẫn còn nhỏ như vậy, ở nhà mẹ còn có người chăm sóc, cô không có ý định đi. 

Ngay sau đó, Tô Lam mới hiểu ra, câu nói này của Tô Yên là cố ý nói cho Trịnh Hạo nghe. 

Đúng như dự đoán, Trịnh Hạo cau mày hỏi Tô Lam: “Vẫn còn muốn về Thanh Sơn làm việc sao?” 

Trong phút chốc Tô Lam không biết nên trả lời như thế nào. 

Lúc này, Sở Thanh Diên lại hỏi Tô Lam: “Lam Lam, sao con vẫn muốn về Thanh Sơn? Một mình con mang theo..” 

Nói đến đây, Sở Thanh niên lập tức dừng lại, quay ra nhìn Trịnh Hạo, nghĩ trong lòng suýt chút nữa thì lỡ miệng nói ra hết. 

Suy cho cùng, chuyện Tô Lam chưa chồng đã sinh con cũng không mấy vẻ vang. Hôm nay họ hàng với ba mẹ của con rể đều có mặt, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ rất mất mặt, khiến cho Tổ Yên cũng mất mặt ở bên nhà chồng. 

Lúc này, Tô Yên mở miệng nói: “Mẹ, lần trước chính chị tự mình nói với con như vậy, đúng không chị?” 

Tô Lam bắt gặp ánh mắt của Tô Yên, trong chốc lát không biết nói gì, cảm thấy hiện tại Tô Yên thực sự khiến người ta không nói nên lời, những lời nói dối như này mà cũng có thể nói ra. 

Tuy nhiên cô ta cũng chỉ muốn Trịnh Hạo biết rằng bản thân đang ở Thanh Sơn xa xôi mà thôi nên thuận theo ý của cô ta cũng được. 

Sau đó, Tô Lam gật đầu nói: “Tôi có dự định như vậy.” 

Trịnh Hạo nghe thấy lời này, gật đầu, ánh mắt có chút cô đơn. 

“Tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Tô Lam cảm thấy cảnh tượng lúc này khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở cho nên nhanh chóng rời đi. 

“Lam Lam, ăn cơm xong mẹ sẽ về.” Sở Thanh Diên vội vàng nói với Tô Lam. 

“Vâng.” Tô Lam gật đầu. 

Lúc này, Tô Yên đưa chiếc khay trên tay mình cho Trịnh Hạo, bước lên trước kéo lấy tay của Tô Lam, mỉm cười: "Chị, để em tiễn chị!” 

“Không cần đâu.” Tô Lam đẩy tay của Tô Yên ra không lưu lại giấu vết. 

“Em tiễn chị!” Tô Yên vẫn kiên trì, kéo lấy tay của Tô Lam bước về phía lối ra. 

Mãi đến khi đến cửa sảnh tiệc, Tô Lam mới hất tay Tô Yên ra. 

“Mẹ với Trịnh Hạo đều ở bên trong, em không cần giả bộ nữa đâu!” Tô Lam quay đầu lạnh lùng nói. 

Tô Yên thu tay về, cười khẩy: “Được thôi, vậy thì chúng ta nói thẳng đi.” 

“Em muốn làm gì?” Tô Lam nhìn chằm chằm vào Tô Yên, biết rằng cô ta đã tốn công như vậy, nhất định là có mục đích. 

Tô Yên bước lên trước một bước rồi nói: “Tôi hy vọng sau này chị sẽ không bao giờ đặt chân đến cửa nhà tôi!” 

Nghe thấy câu nói này, Tô Lam cười một cách khinh thường: “Cho dù em có 

rước kiệu đến mời chị, chị cũng không thèm đến.” 

Mặc dù nói chuyện hùng hồn là vậy, nhưng ở trong lòng của Tô Lam cũng nhói đau, cô với Tô Yên vậy mà lại đi đến bước đường này. 

“Còn nữa, nếu như Trịnh Hạo mời chị ăn cơm, tôi hy vọng chị sẽ không đi. Hơn nữa, chị phải nói với anh ta là chị không có thời gian. Tóm lại, chị không được có bất kỳ tương tác nào với anh ấy!” Tô Yên yêu cầu Tô Lam một cách vô cùng ngang ngược.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK