Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Triều Viễn đặt điện thoại xuống thì vui vẻ đi đến trước mặt Tô Lam, giơ tay nắm lấy vai cô, để cô đối diện với mình.

Tô Lam nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên mặt Quan Triều Viễn thì nghi ngờ nhíu mày, lòng nghĩ: Đây là sao vậy? Nhận cuộc điện thoại thôi cũng vui đến mức này à?

Giây sau, Quan Triều Viễn vui vẻ nói: “Tô Lam, chuyện của ba anh đã giải quyết hết rồi, bây giờ anh sẽ giải thích toàn bộ chuyện giữa anh với Bạch Giai Kỳ với em.”

Tô Lam nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng, tuy không có kiên nhẫn nhưng cũng không muốn tin những lời ngon tiếng ngọt sau đây của anh, nhưng cô vẫn muốn nghe xem anh nói thế nào.

“Được, em nghe, anh nói đi.” Tô Lam thờ ơ.

Quan Triều Viễn nhìn ra có gì đó không đúng nhưng vẫn mím môi cười, còn cưng chiều vuốt tóc cô.

Tô Lam thấy mất kiên nhẫn với hành động này của anh nên giơ tay lấy tay anh ra.

Quan Triều Viễn thấy vậy thì vội vàng nói: “Đúng thật là gần đây anh và Bạch Giai Kỳ qua lại hơi thân thiết, nhưng không phải như em nghĩ.”

“Không phải như em nghĩ? Vậy thì thế nào?” Tô Lam như mọc gai trên người vậy.

“Ba của Bạch Giai Kỳ là đồng liêu của ba anh, hơn nữa tổ tiên của cô ấy còn là cấp phó quốc gia ở kinh thành, gia cảnh nhà rất lớn, hai nhà của anh và cô ấy thân thiết nhiều đời, cô ấy nhỏ hơn anh gần mười tuổi, có thể nói là anh nhìn cô ấy lớn lên, vì thế trong lòng anh cô ấy là một em gái nhỏ.” Quan Triều Viễn nói.

Tô Lam nghe vậy không nhịn được nói: “Em biết rồi, anh muốn nói anh không hề có tình cảm gì với Bạch Giai Kỳ đó, người anh yêu là em, vì thế bảo em đừng để ý danh phận, cho dù sau này anh và Bạch Giai Kỳ kết hôn cũng phải tiếp tục đi theo anh không rõ ràng, đúng không?”

Quan Triều Viễn đối mặt với chất vấn của Tô Lam thì sững người một chút rồi cúi đầu cười.

“Anh cười cái gì?” Tô Lam tức giận hỏi.

Trời mới biết bây giờ trong lòng cô đau lòng đến mức nào, còn anh thì còn có thể cười ra được.

“Anh cười trí tưởng tượng của em phong phú quá.” Lúc này Quan Triều Viễn cười rất dịu dàng.

“Anh có ý gì?” Tô Lam đã tức ngu người rồi.

Kế đó, Quan Triều Viễn mới nói: “Đúng là người nhà Bạch Giai Kỳ có ý tác hợp cho hai người bọn anh, chỉ đáng tiếc là lòng anh không thể chứa được hai người, còn Bạch Giai Kỳ cũng đã có người mình thích, nhưng anh không lại không thể không tận dụng mối quan hệ của nhà Bạch Giai Kỳ để giải vây cho ba anh, vì thế anh và Bạch Giai Kỳ mới tương kế tựu kế, để người nhà cô ấy nghĩ bọn anh đang yêu nhau, thật ra giữa bọn anh không có chuyện gì hết, bọn anh chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm, xem phim, nghe hòa nhạc mà thôi.”

Tô Lam nghe đến đây thì ánh mắt ngập tràn sự khó hiểu.

Quan Triều Viễn tiếp tục giải thích: “Ba anh bị người nặc danh tố cáo tham ô nhận hối lộ, lợi dụng chức quyền, mà những việc này đều là đối thủ chính trị của ông ấy chỉ thị, bọn họ cố ý làm cho chuyện này lớn đến không thể giải quyết được, đây cũng là nguyên nhân mà mấy tháng gần đây anh cứ chạy đến thành phố.”

Tô Lam nghe vậy thì cúi đầu suy nghĩ: Ban nãy ba anh mới gọi điện thoại, thì ra là nói chuyện này, xem ra chuyện này đã giải quyết xong rồi.

Quan Triều Viễn lại nói: “Ban nãy ba anh gọi điện thoại cho anh, nói với anh là ba anh đã rửa sạch tội danh dưới sự giúp đỡ của tổ tiên của Bạch Giai Kỳ, nhưng ông ấy không muốn lưu luyến trong giới quan chức nữa, vì thế đã gửi báo cáo với tổ chức, muốn nghỉ hưu sớm.”

Tuy Tô Lam nhìn thấy sự chân thành trong mắt Quan Triều Viễn lúc này nhưng cô vẫn không dám tin đây là thật.

Đại khái là cô cũng không dám tin, vì cô sợ mình sẽ tổn thương lần nữa, nỗi đau đớn tận tâm can đó rất khó chịu.

“Em không tin lời anh nói ư?” Quan Triều Viễn thấy Tô Lam cúi đầu không nói thì cau mày.

Kế đó, Tô Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén: “Quan Triều Viễn, đây cũng chỉ là lời nói một mặt của anh, sao em biết anh có nói thật không. Em chỉ biết khi anh và Bạch Giai Kỳ kia ở bên nhau rất ngọt ngào hạnh phúc, mắt em sẽ không lừa em đâu!”

Tô Lam nói xong quay mặt đi, không muốn nhìn anh nữa.

Cảnh tượng trên nhà hàng xoay hôm đó dường như vẫn còn hiện trước mắt cô, cô không quên được hôm đó cô đau lòng đến nhường nào, đó là cảm giác đột nhiên rơi từ trên trời xuống.

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam rồi thở dài.

Sau đó đột nhiên buông vai cô ra, quay người đi đến trước bàn làm việc, giơ tay lấy máy tính gọi video.

Tô Lam lạnh lùng nhìn theo anh, không biết anh định làm gì?

Cuộc gọi video kết nối sau vài tiếng reo.

“Anh Quan Triều, sao hôm nay rảnh gọi video cho em vậy?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng trong trẻo của một cô gái.

“Ban nãy anh nhận được tin, chuyện của ba anh đã giải quyết xong vì thế anh gọi nói cho em ngay.” Quan Triều Viễn đối diện với màn hình tinh thể lỏng mà nói.

“Thật sao? Nhanh thế, vậy thì chúc mừng anh, lần này thì anh yên tâm rồi.” Bạch Giai Kỳ nghe vậy thì nở nụ cười ngọt ngào.

“Nói cho cùng thì chuyện này phải cảm ơn em đã giúp, nếu không có em chịu phối hợp với anh, chắc ông nội của em sẽ không giúp ba anh đâu.” Quan Triều Viễn cười nói.

Lúc này, Bạch Giai Kỳ ở đầu dây bên kia cười nói: “Vậy anh nhớ ơn em là được rồi.”

“Sau này em có chuyện gì anh cũng sẽ dốc hết sức mình giúp đến cùng.” Quan Triều Viễn vô cùng cảm kích.

Tô Lam bên cạnh nghe vậy thì bất chợt cau mày, lòng nghĩ: Lẽ nào là mình hiểu lầm họ sao? Anh và Bạch Giai Kỳ đó chỉ là diễn kịch mà thôi?

Giây sau Tô Lam đến trước màn hình, mắt nhìn thấy gương mặt mang nụ cười xinh xắn đó.

Đúng, đây là cô gái trẻ xinh đẹp mà hôm đó cô nhìn thấy.

Lúc này, cô ấy đang đứng trên bãi cỏ xanh mướt, cách đó là một dãy núi cao và trời xanh mây trắng, tay cầm gậy đánh golf, người mặc một bộ đồ đánh golf màu trắng, tràn đầy sức sống thanh xuân.

“Ể, người này là…” Lúc này, Bạch Giai Kỳ trong màn hình nhìn thấy Tô Lam.

Quan Triều Viễn mím môi cười, sau đó giơ tay kéo Tô Lam vào lòng, Tô Lam lúc này cũng quên luôn phản kháng, cô vẫn còn đang ngạc nhiên.

“Đây là Tô Lam mà anh từng nhắc với em.” Tay Quan Triều Viễn tự nhiên đặt lên vai Tô Lam.

Người trong màn hình nghe vậy thì lập tức cười nói: “Đây là chị dâu à, đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy. Chị dâu, anh Quan Triều Viễn vẫn luôn khen chị, hôm nay gặp được, quả nhiên là không giống!”

“Để em chê cười rồi.” Tô Lam khách sáo nói một câu nhưng trong lòng vẫn rất kích động.

Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, thật ra anh và cô ta chỉ là diễn kịch thôi. Uổng công cô còn đau lòng lâu vậy, nghĩ lại thấy bản thân mình ngốc quá.

“Chị dâu, bây giờ em đang đi nghỉ ở Thụy Sĩ, không nói nhiều với chị nữa, đợi khi em về sẽ mời chị ăn cơm. Bái bai!” Bạch Giai Kỳ vẫy tay nói với bọn họ.

“Bái bai.” Tô Lam cũng vẫy tay với cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK