Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Tô Lam không có cách nào khác, dù sao cũng không thể không mặc gì ra ngoài được.

 

Nhìn bộ đồ lót da báo trên người trong gương, đến cả ý định chết đi Tô Lam cũng có.

 

Nhưng may mắn mà đó là nội y. Khi cô mặc chiếc váy dài màu kaki vào, thứ xuất hiện trong gương là một người phụ nữ thanh lịch cao quý, khác hoàn toàn với hình ảnh khiến người ta phải mơ tưởng hão huyền trước đây.

 

Tô Lam không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Sau khi tắm rửa đơn giản, cô xách túi chạy nhanh xuống lầu.

 

Lúc này, mẹ Trần đã đưa Minh An đến trường mẫu giáo. Còn chị Hồng thì đang bế Xuân Xuân và ăn sáng.

 

Nhìn thấy Tô Lam, Xuân Xuân vẫy vẫy đôi tay nhỏ của mình và gọi một cách ngọt ngào: “Mẹ, mẹ.”

 

Tô Lam bước tới, âu yếm chạm vào đầu Xuân Xuân rồi mỉm cười hỏi chị Hồng: "Chị Hồng, Xuân Xuân không sao chứ?"

 

“Không sao rồi. Khi nào no, chị sẽ cho cô bé uống thuốc. Chắc chỉ hơi cảm lạnh thôi.” Chị Hồng đáp.

 

Tô Lam gật đầu nói: "Vậy thì phiền chị lo cho con bé. Em muộn làm rồi, giờ phải đi ngay!"

 

Nghe vậy, chị Hồng nhíu mày, liếc nhìn bữa sáng trên bàn rồi nói: "Em còn chưa ăn sáng mà."

 

Tô Lam xoay người bước ra ngoài: "Không kịp nữa đâu. Bây giờ đã muộn rồi!"

 

“Cô Tô…”

 

Khi Tô Lam chuẩn bị đi tới cửa ra vào, chị Hồng đột nhiên gọi cô từ phía sau.

 

“Sao vậy? ”Tô Lam nghĩ rằng chị Hồng có chuyện nên quay đầu nhìn chị Hồng, cau mày hỏi.

 

Nhưng chị Hồng lại đánh giá trên dưới Tô Lam rồi nói: "Cô Tô, hôm nay em rất đẹp!"

 

Nghe vậy Tô Lam có chút xấu hổ, đỏ mặt, sau đó cô sờ tóc của mình rồi nói: "Cảm ơn chị!"

 

Nói xong, Tô Lam xoay người rời đi.

 

Lúc đến nơi thì cũng đã mười giờ rồi.

 

Tô Lam ngồi vào bàn làm việc, lòng đầy khó chịu. Từ khi đi làm ở đây, cô chưa bao giờ đến muộn.

 

Cho nên giờ phút này, cô thầm nguyền rủa người khởi xướng trong lòng. Nếu không phải tại anh ta, sao cô có thể dậy muộn như vậy?

 

Tô Lam dựa vào ghế. Cô thấy khá mệt mỏi, bụng cũng reo lên.

 

Cũng chẳng trách được, tối hôm qua lao động thể chất nhiều như vậy, bây giờ sao mà không đói được? Nhưng đã mười giờ rồi, cô chỉ có thể chờ bữa trưa rồi ăn luôn cả phần bữa sáng thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK