Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nói xong, Tô Lam cũng không nhịn nổi nữa nói thẳng: "Cậu lắm mồm thế nên mới dọa đàn ông có ý với cậu chạy hết đấy!" 

"Này, rốt cuộc cậu có phải bạn thân của tớ không hả? Tớ có lòng tốt an ủi cậu, nghĩ cho cậu, thế mà cậu lại đâm chọc vào chỗ nhạy cảm của người ta thế hả!" Giọng Kiều Tâm lập tức ỉu xìu. 

"Được rồi, được rồi, xem như tớ lỡ lời đã được chưa?" Tô Lam vội đầu hàng. Kiều Lệ đã qua ba mươi rồi, đúng là đã đến cái tuổi chỉ muốn cưới lắm rồi. 

"Hừ, lần này tớ phải khiến Quan Khởi Kỳ móc ví ra mời tớ ăn một bữa tiệc lớn mới được. Thôi được rồi, cậu mau về đi, đừng khiến anh ấy lo nữa." Kiều Tâm dặn thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại. 

Tô Lam đặt điện thoại xuống đứng dậy, nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy trước mặt, cô ngây ngốc nghĩ ngợi hồi lâu rồi mới quay lưng, bất lực đi thẳng về nhà… 

Hơn nửa tiếng sau, Tô Lam vừa xuất hiện ở trước cửa khu nhà đã có một bóng người lao ngay đến tóm lấy tay cô. 

"Tô Lam em đã đi đâu? Em có biết là anh lo cho em nhiều đến thế nào hay không?" Quan Khởi Kỳ ngay tức khắc ôm Tô Lam vào lòng, giọng nói đầy kích động. 

Tô Lam có thể cảm nhận rõ ràng sự lo lắng và sợ hãi trong giọng anh ấy. Cô cau mày, không nói tiếng nào. Quan Khởi Kỳ ôm cô được vài giây, sau đó đẩy vai Tô Lam ra, căng thẳng nói: "Tô Lam, em có thể dùng bất cứ cách gì để trừng phạt anh, nhưng đừng cứ hở ra là biến mất có được hay không? Em có biết tối đến, Xuân Xuân không tìm thấy em sẽ gào khóc ầm lên không, anh cũng rất lo lắng cho em, anh còn lo đến mức suýt đi báo cảnh sát nữa!" 

Thấy sự lo lắng và quan tâm hiện lên trong đôi mắt Quan Khởi Kỳ, Tô Lam bỗng thấy mềm lòng. 

Có lẽ cách anh ấy làm là sai nhưng không thể phủ nhận tình cảm của anh ấy dành cho mình và Xuân Xuân được, vả lại vừa nhắc đến Xuân Xuân, Tô Lam đã muốn chạy ngay về, trong lòng tràn đầy lo lắng. 

Sau đó Tô Lam nói: "Chúng ta nhanh về gặp Xuân Xuân trước đã." 

"Ừ." Thấy Tô Lam không muốn cãi cọ nữa, hơn nữa cũng không còn dừng dựng với anh ấy nữa, Quan Khởi Kỳ vô cùng vui vẻ, nắm tay Tô Lam đi về nhà. 

Vừa về đến nơi, Tô Lam đã nghe thấy tiếng khóc inh ỏi của Xuân Xuân. 

Lúc này, Tô Lam không giữ nổi bình tĩnh nữa, vội vàng chạy vọt đến cạnh Xuân Xuân, bế cô bé từ trong ngực chị Vu. 

"Mẹ, mẹ!" Xuân Xuân trông thấy Tô Lam, lập tức gọi to. 

Tiếng gọi mẹ khiến trái tim Tô Lam như vỡ ra, thấy nước mắt và sự lo lắng của Xuân Xuân, trong lòng cô không khói thấy tự trách. 

Cô là một người mẹ, dù vì bất cứ thứ gì, cô cũng không thể bỏ lại con mà chạy đi mất! 

"Xuân Xuân, xin lỗi, mẹ về muộn quá." Tô Lam đỏ hoe mắt, bế Xuân Xuân mà không nhịn được nức nở. 

Quan Khởi Kỳ thấy Tô Lam như vậy thì bước đến khoác vai cô, mà chị Vu lúc này cũng thấy bầu không khí có phần khác lạ, biết ý tránh đi. 

Bàn tay nhỏ bé của Xuân Xuân nắm lấy vạt áo Tô Lam, Tô Lam biết cô bé muốn uống sữa, vội vàng cởi áo ra. Sau khi cái miệng nhỏ của Xuân Xuân uống sữa, trở nên khôn khéo lạ thường, cứ dán chặt vào ngực mẹ. Lúc này, Tô Lam cảm nhận được dòng sữa tươi không ngừng rót vào cái miệng nhỏ của Xuân Xuân, tình mẫu tử ngay khi đó dạt dào hơn bao giờ hết. 

Tô Lam nhẹ nhàng đặt Xuân Xuân đang ngủ say lên giường, sau đó cô cẩn thận đắp chăn cho cô bé. 

Cô vừa quay người thì thấy Quan Khởi Kỳ đang ngượng ngùng đứng trước mặt mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK