Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc còn trẻ, mẹ bị Tô Mạnh Cương vứt bỏ, vất vả lắm mới nhịn được đến lúc hai chị em cô đều trưởng thành, nhưng lại không có đứa nào khiến bà nở mày nở mặt, cũng may Tô Yên lấy chồng giáo sư là Trịnh Hạo, còn cô lại khiến bà thất vọng hết lần này tới lần khác. 

Tô Lam giơ tay muốn nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, không muốn nghe những lời bàn tán kia, cũng không muốn lát nữa mẹ mua thức ăn về sẽ nghe thấy gì đó. 

Nhưng tay còn chưa chạm đến cửa sổ, dưới tầng đã truyền tới giọng nói của mẹ. 

"Các bà đang nói huyên thuyên gì đấy? Không có chuyện gì làm đúng không? Sao cứ thích nghe ngóng chuyện nhà chúng tôi thế? Nói xấu sau lưng người ta không sợ bị thối đầu lưỡi à?" Sở Thanh Diên treo giỏ thức ăn trên cánh tay, hung dữ chỉ vào mấy bà hàng xóm kia quở trách. 

Tô Lam lặng lẽ nhìn xuống dưới tầng, quả nhiên là mẹ đã mua thức ăn trở về. 

Từ trước đến nay cô chưa từng thấy mẹ hung dữ như vậy bao giờ, trước kia nếu có người bàn tán chuyện nhà cô, bà ấy không chịu đựng cho qua thì chính là không nhịn được mà nói hai chị em cô mấy câu rồi thôi, trước giờ chưa từng gay gắt như hôm nay. 

Tô Lam biết mẹ để ý đến danh dự của mình và các con gái nhất, trước đây bọn họ cũng chỉ bàn tán Tô Mạnh Cương không phải thứ tốt lành gì, mẹ bị vứt bỏ gì gì đó, bây giờ bọn họ lại nói đến danh dự của con gái bà, cũng khó trách mẹ luôn hiền lành như thỏ mà hôm nay cũng muốn cắn người! 

Nếu là thường ngày mấy bà hàng xóm này bị người trong cuộc nghe thấy ngay tại chỗ và quát mắng, bọn họ cũng sẽ tan tác như chim thú. 

Nhưng hôm nay bác Lý ở đối diện lại khăng khăng không phục, lẩm bẩm một câu: "Nói chuyện đừng có khó nghe như vậy chứ? Những lời chúng tôi nói cũng đâu phải không đúng, tưởng rằng mọi người đều không biết tình hình của đứa con gái lớn nhà bà chắc?" 

"Bà bắt nạt người ta quá đáng rồi đấy, ăn nói bậy bạ đến tận đầu con gái tôi còn lý luận phải không? Chẳng phải chỉ là mấy ngày trước bà hỏi mượn đồ của tôi nhưng tôi không cho bà mượn hay sao? Sao bà lại nhỏ nhen như vậy? Muốn trả đũa thì nhắm vào tối đây này, bịa chuyện con gái tôi làm gì?" Sở Thanh niên tiến lên phía trước nói không yêu thế chút nào. 

Lúc này, thím Vương nhà bên cạnh vội vàng khuyên can: "Đều là hàng xóm cả, các bà đừng cãi nhau nữa!" 

"Đúng thế, đều bớt nói hai câu đi, mọi người đều là hàng xóm thường xuyên gặp nhau." Dì Lưu cũng ở bên cạnh khuyên, dù sao ai cũng đều không muốn làm lớn chuyện. 

"Cũng bởi vì thường xuyên gặp nhau, vậy mà các bà còn không biết ngại mà đặt điều cho con gái tôi ngay dưới mí mắt tôi!" Hôm nay Sở Thanh Diên vô cùng tức giận, vậy nên không chịu tha thứ. 

Dì Lưu và thím Vương nghe thấy lời này thì đều im lặng. 

Bác Lý bĩu môi, trên mặt ngập tràn khinh bỉ nói: "Lời chúng tôi nói đều là thật, sao lại là đặt điều? Bà nói xem không phải con gái bà chưa kết hôn đã sinh con à? Có phải ôm con về nuôi ở nhà mẹ đẻ không?" 

"Bà nói bậy! Con gái tôi sinh con trong hôn nhân, Tô Lam đã lấy chồng rồi, chỉ có điều… Dù sao cũng là cưới lần hai, bên nhà chúng tôi không tổ chức tiệc mà thôi, bên nhà trai người ta cũng cưới hỏi đàng hoàng!" Sở Thanh Diên bị ép đến nước này, cũng chỉ có thể ưỡn ngực ngẩng đầu tiếp tục giả vờ. 

Nếu như chuyện Tô Lam chưa kết hôn đã sinh con bị truyền đi, những người này đều sẽ xem thường nhà cô, sau này cũng sẽ trở thành đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi của dân cư ở xung quanh đây, chắc chắn Sở Thanh Diên sẽ không để xảy ra chuyện như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK