Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam đang thưởng thức tô mì nóng hổi thì bỗng nhiên cánh cửa được người khác mở bằng chìa khóa từ bên ngoài. 

Tô Lam ngẩng đầu lên, chợt thấy Kiều Tâm đang kéo một cái vali, trong tay còn xách túi hành lý chật vật đi vào phòng. 

“Cậu định chuyển nhà à?” Tô Lam ngơ ngác nhìn khuôn mặt chán nản của Kiều Tâm. 

Kiều Tâm ngước mắt lên, nhìn thấy Tô Lam ngồi trước bàn ăn mì thì không nhịn được quẳng vật đang cầm trên tay xuống, vội vàng nhào tới. 

“Cậu ăn mì hả? Thơm quá đi, mau mau cho tớ ăn với!” Nói dứt câu, Kiều Tâm giật mất cái tô trước mặt Tô Thanh, cúi đầu cầm đũa ăn như hổ đói. 

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đã mấy ngày rồi cô chưa ăn cơm đó? Bây giờ cô là một kẻ thất tình, tại sao có mỗi tô mì thôi mà cũng cướp của cô vậy? 

“Cậu chừa lại cho tớ một ít được không?” Tô Lam nhìn thấy Kiều Tâm trong nháy mắt đã ăn gần hết tô mì, cô thật sự khóc không ra nước mắt. 

Một giây sau, Kiều Tâm mím môi, đặt đũa xuống, cảm nhận dư vị còn đọng lại rồi nói: “Chà, tay nghề nấu mì của cậu càng ngày càng tốt!” 

Tô Lam cầm lấy cái tô, thấy bên trong chỉ còn sót lại một chút nước dùng, chỉ có thể uất ức húp hai ngụm. 

Kiều Tâm nhìn xung quanh căn hộ, sau đó nhìn sang Tô Lam cả người nhẹ nhàng khoan khoái, lập tức nói: “Dọn dẹp sạch sẽ như thế? Xem ra cậu đã thoát khỏi nỗi đau thất tình rồi.” 

“Làm gì có người bạn nào như cậu chứ? Không biết người ta thất tình hay sao? Còn tới đây giành đồ ăn với tớ nữa.” Sau khi bình tĩnh lại thì Tô Lam cũng sẽ nói đùa. 

Kiều Tâm liếc nhìn Tô Lam, gật đầu nói: “Còn biết tranh cãi nữa, xem ra cậu đã ổn. Uầy, tớ còn thảm hơn nè!” 

“Cậu sao vậy?” Tô Lam ngờ vực hỏi. 

“Tớ xin tuyên bố một chuyện, từ giờ trở đi cậu phải chứa chấp tới.” Kiều Tâm nói xong thì bắt đầu mở vali ra thu dọn đồ đạc. 

Tô Lam lập tức chạy theo hỏi: “Căn nhà cậu thuê thì sao? Tại sao phải nhờ tới thu nhận? Tuy nói rằng thất tình nhưng tớ đã thoát khỏi cái bóng của tình yêu tan vỡ, cậu không cần phải đến đây ở cùng tớ đâu, chắc chắn tớ sẽ không nghĩ quẩn, cũng không nhảy lầu” Kiều Tâm liếc cô một cái, sau đó ủ rũ ôm một đống quần áo ngồi xuống ghế sô pha, than thở: “Tớ bây giờ còn thảm hơn cậu đó. Cậu chẳng qua chỉ thất tình, còn tớ là thất nghiệp, thất nghiệp đó cậu có hiểu không? Tớ sẽ phải nhịn đói sớm thôi. Mặt khác, còn hai ngày nữa là nhà đến hạn rồi, tớ đang đợi nhận lương để trả tiền thuê nhà, nhưng giờ thì hay rồi, không có lương, tớ phải trả tiền thuê thế nào đây? Tớ đã nói với chủ nhà là tớ không thuê nữa, thu gom đồ đạc đến đây nương tựa vào cậu.” 

Nghe vậy. Tô Lam nhíu mày, sau đó tiến đến nắm lấy tay Kiều Tâm, dò hỏi: “Sao cậu lại thất nghiệp? Có phải Quan Triều Viễn làm thế để trả thù cậu không?” 

Nghĩ đến hôm đó, cô thật sự không nên để Kiều Tâm cùng mình đi tìm Quan Triều Viễn, dù sao cô ấy cũng là nhân viên của Thịnh Thế phải dựa vào người ta để kiếm cơm, bây giờ làm mất lòng người ta khiến cho Kiều Tâm bị thất nghiệp, Tô Lam áy náy lắm. 

“Nhà tư bản không hẹp hòi đến như vậy đâu, là Phương Ngọc Hoan, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn ở Thịnh Thế, tiếp tục vai trò giám sát do trụ sở chính cử tới, lúc nào cũng làm khó dễ tớ, hoàn cảnh như vậy sao tớ có thể chịu đựng để ở lại Thịnh Thế được nữa? Hơn nữa tớ cũng không muốn ngày ngày phải nhìn thấy những khuôn mặt mà tớ ghét, cho nên tớ bèn nộp đơn từ chức, bắt đầu từ ngày mai sẽ tìm công việc khác!” Kiều Tâm hời hợt nói. 

Nghe đến đây, Tô Lam cảm thấy rất có lỗi, cô nhìn Kiều Tâm nói: “Xin lỗi, Kiều Tâm, đều do tớ hại cậu.” 

Kiều Tâm còn có một người mẹ đau ốm phải phụng dưỡng hàng tháng, lúc nào cũng nghèo rớt mồng tơi, giờ đây bởi vì mình liên lụy mà khiến cho cô ấy mất việc, Tô Lam cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK