Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy Minh An khóc lóc thảm thiết, Tô Lam không biết nói gì cho phải. 

Cho dù Tô Lam có dỗ dành thế nào, Minh An cũng không thỏa hiệp. 

Cuối cùng, Minh An khóc mệt, ngủ thiếp đi trong vòng tay của Tô Lam. 

Tô Lam nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, nhìn nước mắt còn chưa khô trên khuôn mặt con trai, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. 

Mặc dù Tô Lam sẽ không nghe theo lời của Minh An, hủy bỏ hôn lễ với Quan Khởi Kỳ nhưng chuyện ngày hôm nay cũng để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô. 

Tối hôm đó, Tô Lam đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Quan Triều Viễn. 

"Alo?" Mặc dù cô không cố ý nhớ số điện thoại của Quan Triều Viễn nhưng khả năng nhận biết số của cô lại rất tốt. 

Nghe thấy giọng nói của Tô Lam, đầu bên kia chần chờ một lúc mới nói: "Minh An ở cùng em đã hai ngày, tôi muốn đón nó về đây hai ngày." 

Nghe vậy, mặc dù Tô Lam không bỏ được Minh An nhưng dù sao thằng bé cũng không phải của riêng có, vì vậy cô gật đầu nói: "Vậy để tôi đưa nó tới đó." 

"Không cần, em còn có Xuân Xuân, không có phương tiện đi lại, để tôi tới đón thằng bé." Đầu dây bên kia nói nghe rất hợp lý. 

"Được." Tô Lam nói. 

Sau đó, Tô Lam vừa định cúp máy, Quan Triều Viễn lại vội vàng nói: "Chờ chút, Tô Lam, tôi… muốn gặp Xuân Xuân, có được không?" 

Nghe vậy, tay cầm điện thoại của Tô Lam cứng đờ. 

Xuân Xuân bây giờ đã được một tuổi, cô bé chưa được gặp ba lần nào, Quan Triều Viễn đưa ra yêu cầu như vậy, cô cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Suy cho cùng, tất cả những gì Quan Triều Viễn làm với Xuân Xuân trong quá khứ đều có lý do, cô không thể tước đoạt tình thương của một người ba dành cho đứa con của mình. 

Một lát sau, Tô Lam nói vào điện thoại: "Ba mươi phút nữa, anh đợi ở công viên cạnh nhà tôi, đến lúc đó tôi sẽ đưa Minh An và Xuân Xuân xuống." 

"Được." Nghe được Tô Lam đã đồng ý, đầu dây bên kia vô cùng vui vẻ. 

"Tạm biệt." Tô Lam nói xong thì cúp máy. 

Tuy rằng Tô Lam vẫn còn oán hận Quan Triều Viễn nhưng không giống nỗi căm hận lúc trước, dù sao anh cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, hơn nữa còn chữa khỏi bệnh cho Minh An, lại còn dạy dỗ Minh An tốt như vậy. 

Nhưng cô không quá ghét anh không có nghĩ là có thể tha thứ cho những gì anh đã làm với cô, anh không có tư cách quyết định mọi chuyện như vậy, cô hoàn toàn không đồng ý với cách làm của anh. 

Nửa giờ sau, Tô Lam nắm tay Minh An, chị Vụ đẩy xe đầy có Xuân Xuân bên trong, một nhóm bốn người đến công viên dưới lầu. 

Xa xa, Tô Lam nhìn thấy một bóng người màu đen đang đợi dưới tán cây đầy lá vàng. 

Minh An vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn thì lập tức thoát khỏi tay Tô Lam, chạy về phía Quan Triều Viễn, vừa chạy vừa gọi thật to: "Ba, ba!" 

Nhìn thấy Minh An, Quan Triều Viễn đương nhiên tiến lên vài bước, bể Minh Anh lên, nhanh chóng xoay cậu bé một vòng trên không trung, khiến Minh An vui sướng hét lên. 

Tô Lam có thể nhìn ra mối quan hệ của hai cha con rất tốt, Minh An rất phụ thuộc vào anh, mà anh cũng rất thương Minh An. 

Tô Lam lấy xe đẩy từ tay chị Vu, từng bước đi về phía hai ba con. 

Không thể phủ nhận rằng hai năm qua gương mặt của Quan Triều Viễn đã trải qua nhiều thăng trầm, khí chất ngời ngời năm đó đã kiềm chế lại rất nhiều, trở nên trầm ổn hơn, thâm trầm hơn mà cũng hấp dẫn hơn. 

Ở anh luôn có một sức hút khó tả khiến phụ nữ khó lòng kiềm chế được, nhưng Tô Lam biết nếu ở gần anh, cô sẽ bị thương tích đầy mình thậm chí là vạn kiếp bất phục, cho nên cô đang cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình. 

Hai ngày qua, trong lòng cô đã nói với bản thân không chỉ một lần: Người có chuẩn bị lấy là Quan Khởi Kỳ, cho dù anh là ba của hai đứa con cô thì sự thật này cũng không thể thay đổi, cuối cùng người cùng cô đi đến cuối đời chính là Quan Khởi Kỳ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK