Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này khiến cho mọi nhân viên nữ trong văn phòng đều cười lên.

 

Tô Lam nhìn lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gương mặt gợi đòn của tên Lam Dịch Bân đó, nói: “Không cần đâu, anh vẫn là nên nghĩ xem ai sẽ tiễn anh đi đi?”

 

Nói xong, Tô Lam quay đi đi vào phòng làm việc.

 

Lam Dịch Bân ngơ ra một lút, lập tức hét lên với bóng lưng của Tô Lam: “Này, cô có ý gì hả?”

 

Tô Lam không để ý đến anh ta, khi đến trước của phòng làm việc của Tôn Ngọc Như, đột nhiên ra quyết định trong lòng.

 

Tôn Ngọc Như thì thôi đi, cô cũng không làm gì được cô ta, mình và cô ta kết thù là vì công việc mà thật ra thì chẳng có hận thù sâu nặng gì.

 

Nhưng tên Lam Dịch Bân đó thì khác, anh ta chính là một tên cặn bã, không được, cho dù lần này mình phải đi thì cũng phải kéo theo một người chịu tội thay.

 

Trong phút chốc, Tô Lam nghĩ đến Giám đốc kinh doanh Linda Lâm, cô ấy là cấp trên trực thuộc của Tôn Ngọc Như, là cô ấy tuyển mình vào. Buổi chiều, cô đến tìm Linda Lâm, báo cáo Lam Dịch Bân quấy rối cô trong giờ làm việc, cho dù không đuổi việc được Lam Dịch Bân, cô cũng phải khiến anh ta mất sạch danh dự ở Khải Hàng, đương nhiên người của tổ sáu đều biết Lam Dịch Bân là thứ gì, chẳng qua là anh ta vẫn còn đội một lớp da người ở Khải Hàng mà thôi!

 

Cốc cốc…

 

Giơ tay gõ cửa hai tiếng, Tô Lam ôm tài liệu vào phòng làm việc của Tôn Ngọc Như.

 

Tôn Ngọc Như liếc nhìn Tô Lam một cái ra hiệu cho Tô Lam ngồi xuống.

 

Tô Lam ngồi xuống, anh mắt nhìn thẳng vào Tôn Ngọc Như, đã chuẩn bị xong việc cô ta sẽ sỉ nhục mình. Cô ta còn có thể nói gì mình nữa? Chẳng qua là không đủ năng lực, không thể đảm nhận không việc thôi, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý, nếu như cô ta dám sỉ nhục nhân cách của mình, dù sao thì cô chỉ là nhân viên trong thời gian thử việc, nếu muốn quậy lên thật thì người mất mặt là Tôn Ngọc Như, cô ta làm việc ở đây quá thuận lợi, chắc chắn không muốn đổi nơi khác, tiền cực khổ mà cô vượt qua được hết ba tuần này cứ coi như là công cốc hết đi!

 

Kế đó, Tôn Ngọc Như nói với Tô Lam: “Nửa tiếng đồng hồ sau người phụ trách của công ty phần mềm Khải Hàng sẽ qua đây thảo luận trực tiếp với cô về bản thảo dự toán này, tuần này cô nên chỉnh sửa lại hết những thiếu sót của bản thảo dự toán này rồi chứ?”

 

“Ờ.” Nghe những lời này, Tô Lam hơi bối rối.

 

Không phải bản thảo dự toán bị trực tiếp trả về, hoặc là nói thẳng là không được sao? Sao mà bây giờ còn gặp mặt bàn bạc với người phụ trách công ty phần mềm Khải Hàng nữa?

 

Tô Lam hơi khó hiểu, vì người phụ trách hạng mục này của công ty phần mềm Khải Hàng không phải Hồ Tinh sao?

 

Chắc chắn là Diệp Thế Vĩ nói với Hồ Tinh là mình mách lẻo với ông ta, Hồ Tinh không phải người tốt lành gì, xem ra lần này đến là muốn tính sổ với mình.

 

Tôn Ngọc Như tùy tiện lật bản thảo dự toán của Tô Lam ra coi, rồi giơ tay ném cho Tô Lam, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, chút nữa người đến, tôi sẽ thông báo cho cô.”

 

“Được.” Tô Lam gật đầu, rồi ôm bản thảo dự toán ra ngoài.

 

Quay về chỗ ngồi của mình, Tô Lam thầm nghĩ: Lần này mình đi không phải là làm bia đỡ đạn cho Hồ Tinh sao? Nói gì thì Hồ Tinh cũng là khách hàng lớn của Khải Hàng, cuối cùng tội danh đắc tội với khách hàng lớn sẽ chụp lên người cô.

 

Lẽ nào lần này không đánh mà chạy? Nghĩ thì đây không phải tính cách của cô, hơn nữa cô vẫn còn muốn tiền lương thử việc của một tháng này nữa.

 

Nghĩ lại thì không đánh mà chạy không phải tính cách của cô, vì thế, Tô Lam vẫn muốn đối mặt trực tiếp, hơn nữa nếu Hồ Tinh đó đã muốn đến gây phiền phức cho mình, thì cho dù cô tránh không gặp, đối phương vẫn sẽ không bỏ qua. Hơn nửa tiếng sau, Tôn Ngọc Như từ phòng làm việc đi ra, nói với Tô Lam: “Người phụ trách của Khải Hàng đến rồi, tôi đi cùng tôi đến phòng họp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK