Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời nói của Tô Lam, Quan Triều Viễn im lặng không nói lời nào.

Thấy anh không nói chuyện, Tô Lam cau mày mà hỏi: “Sao anh lại không nói gì?”

Lúc này, Quan Triều Viễn cúi đầu cười: “Tô Lam, đây không phải cách giải quyết vấn đề.”

“Sao lại không phải cách giải quyết? Hiện tại con sư tử Tô Mạnh Cương đã há to miệng, chẳng lẽ anh thực sự sẽ mua biệt thự, mua xe sang, một năm còn cho ông ta trăm vạn tiền sinh hoạt phí sao?” Nói đến đây, cảm xúc của Tô Lam được dâng lên cao.

Quan Triều Viễn cười rồi nói: “Tất nhiên là không phải, Tô Mạnh Cương có thể đòi hỏi giá cao ngất trời thì chúng ta cũng có thể đưa ra giá cực thấp.”

“Ý anh là muốn đi đàm phán với ông ta sao?” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn một hồi lâu rồi mới lên tiếng.

“Đúng vậy.” Quan Triều Viễn gật đầu.

Tô Lam ngây người một lúc, sau đó lại nói: “Em không muốn đi đàm phán với ông ta.”

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam rồi cười nhẹ: “Em không đi thì anh đi.”

“Anh cũng không được đi!” Lúc này, Tô Lam cứng đầu nói.

Sau đó Quan Triều Viễn lại nhẫn nại mà nói: “Tô Lam, chuyện này nhất định phải giải quyết cho xong.”

“Dựa vào thế lực của anh, chuyện này vốn dĩ không cần phải tỏ ra yếu thế.” Tô Lam nghiêm túc nói.

Quan Triều Viễn gật đầu nói: “Đúng vậy, anh có thể bảo Lâm Minh tìm người mua các tờ báo lớn nhỏ ở Giang Châu, bắt bọn họ không một ai được đăng tin tức về Tô Mạnh Cương, càng có thể tìm một vị luật sư nổi tiếng xử lý vụ kiện này đến khi có kết quả chúng ta hài lòng thì thôi, thậm chí còn có thể tìm người uy hiếp đe dọa Tô Mạnh Cương, còn có vô vàn phương pháp khác. Tuy nhiên đó không phải người ngoài, dù sao đó cũng là ba ruột của em, anh không muốn sau này em phải hối hận, bởi vì trên thế giới này không có thuốc chữa bệnh hối hận.”

Tô Lam tất nhiên sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Quan Triều Viễn, tuy nhiên vẫn là câu nói lúc trước, mặc dù cô vô cùng ghét Tô Mạnh Cương, nhưng cũng không muốn nhìn thấy ông ta có kết quả giống như Diệp Thế Vĩ.

Vì vậy, một lúc sau, Tô Lam mới ngẩng đầu lên nói với Quan Triều Viễn: “Được, chúng ta cùng đi tìm ông ta, tuy nhiên chúng ta nhất định phải thống nhất với nhau, lần này nhiều nhất mỗi tháng chúng ta sẽ chỉ đưa cho ông ta một vạn tệ tiền sinh hoạt phí, có thể mua cho ông ta một căn nhà một phòng ngủ, phương tiện di chuyển ông ta có thể tự tiết kiệm tiền mua, vượt qua những điều kiện này dù chỉ một đồng cũng không được đồng ý.”

“Được, tất cả đều nghe theo ý của em.” Quan Triều Viễn gật đầu.

“Vậy anh có biết địa chỉ chỗ ở hiện tại của ông ra không?” Tô Lam vội vàng hỏi.

“Anh biết.” Quan Triều Viễn gật đầu.

“Vậy thì bây giờ chúng ta đi tìm ông ta!” Nói xong Tô Lam kéo lấy tay của Quan Triều Viễn rồi rời đi.

Quan Triều Viễn lại kéo cô quay trở lại, ôm bụng mình rồi nói: “Đã sắp đến một giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi được không? Ăn no rồi mới có sức lực làm việc.”

Cuối cùng, anh nói với giọng điệu trêu đùa.

Nghe vậy, Tô Lam cũng mỉm cười, bởi vì cô cũng hơi đói nên đã đồng ý yêu cầu của Quan Triều Viễn, hai người cùng nhau đi ăn cơm.

Ăn cơm xong, Quan Triều Viễn đưa Tô Lam đến khu mà Tô Mạnh Cương đang thuê nhà.

Đây là một khu dân cư ở loại trung bình, không lâu sau đó bọn họ đã đến trước cửa nhà Tô Mạnh Cương.

Ấn chuông cửa một hồi lâu mà từ đầu đến cuối bên trong không có ai ra mở cửa.

Tô Lam còn đang không ngừng ấn chuông cửa, Quan Triều Viễn tiến lên trước ngăn cô lại và nói: “Xem ra ông ta không có ở nhà, chúng ta qua bên kia ngồi đợi một lát nhé.”

Tô Lam vốn không bình tĩnh, cô nhìn thấy ở góc hành lang có một dãy ghế dành cho mọi người nghỉ ngơi, liền đi theo Quan Triều Viễn ngồi ở đó chờ Tô Mạnh Cương.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua trong nháy mắt, từ đầu đến cuối không có một ai ra vào căn nhà này.

Tô Lam có chút không kiềm chế được, trong lòng cô vô cùng lo lắng, cô muốn gặp Tô Mạnh Cương ngay lập tức nói rõ mọi chuyện với ông ta, nếu ông ta không đồng ý thì cứ trực tiếp lật ngửa ván bài với ông ta.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của Tô Lam, Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy tay cô, an ủi: “Em giữ bình tĩnh được không? Em không giống đến đàm phán mà giống như đến đánh nhau vậy.”

Tô Lam phản bác nói: “Ông ta đã là tướng quân rồi, được chưa? Em rất muốn tát cho ông ta hai cái, tiếc là em là phụ nữ, đánh không lại ông ta.”

“Đánh người không giải quyết được vấn đề. Hôm nay chúng ta đánh ông ta, ông ta sẽ đi khắp nơi nói chúng ta giàu nhưng không ra gì. Em còn đánh chính ba ruột của mình.” Quan Triều Viễn lắc đầu nói.

Nghe đến đây, Tô Lam thừa nhận cô có chút bối rối, Tô Mạnh Cương và cô luôn xung khắc với nhau, mỗi lần ông ta đều gây ra cho cô nhiều phiền phức như vậy, cô thật sự vô cùng hận ông ta.

Ting…

Lúc này, hướng thang máy có tiếng mở cửa.

Tô Lam lập tức muốn đứng lên xem chuyện gì xảy ra, nhưng Quan Triều Viễn nắm lấy tay cô, nói nhỏ: “Chờ xem có phải là ông ta không.”

Tô Lam chỉ có thể ngồi xuống chỗ cũ.

Lúc này, dường như có hai người từ thang máy bước ra và bắt đầu nói chuyện.

“Mạnh Cương, anh nghĩ Quan Triều Viễn và con nhỏ đáng chết đó sẽ phản ứng thế nào khi thấy yêu cầu của chúng ta? Liệu bọn họ có đồng ý với điều kiện của chúng ta không?” Đây là một giọng nữ vô cùng quen thuộc.

Vừa nghe thấy giọng nói của người phụ nữ này, Tô Lam dựng tóc gáy!

Hồ Tinh, đúng vậy, là Hồ Tinh, tại sao bà ta lại ở đây? Vừa rồi cô ấy gọi tên của Tô Mạnh Cương, chẳng lẽ bây giờ bà ta và Tô Mạnh Cương lại ở cùng nhau sao?

Tô Lam  nhướng mắt nghi ngờ nhìn Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn  đương nhiên biết Hồ Tinh, vì vậy hai người chậm rãi nhón chân nhìn vào trong hành lang.

Chắc chắn rồi, Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh đang thay giày ở cửa quay lưng về phía họ, và lấy chìa khóa để mở cửa.

Đột nhiên nhìn thấy hai người bọn họ, Tô Lam thật sự là sững sờ tại chỗ, bọn họ lại ở cùng nhau khi nào? Cô nhớ rằng vài ngày trước, Tô Mạnh Cương đã đến quấy rầy mẹ cô ấy để quay trở lại với bà ấy, nhanh như vậy mà ông ta đã ở cùng Hồ Tinh. Thật sự không thể tưởng tượng nổi những việc mà bọn họ có thể làm ra.

Lúc này Tô Mạnh Cương vừa thay giày vừa nói một cách rất tự tin: “Nếu bọn họ dám không đồng ý, tôi sẽ cầm một chai thuốc trừ sâu đến cổng tập đoàn Thịnh Thế để tự tử, xem họ có còn thể diện nữa không?”

“Đúng vậy, không độc ác thì không bắt được sói. Tên Quan Triều Viễn nhiều tiền như vậy, không muốn cũng không được, cho dù không đồng ý tất cả các điều kiện thì ít nhất cũng phải mua cho chúng ta một ngôi nhà lớn một chiếc xe hơi không dưới ba mươi vạn, mỗi tháng phải đưa cho chúng ta năm vạn tiền sinh hoạt phí!” Hồ Tinh vừa nói vừa lôi chìa khóa mở cửa ra.

“Đừng lo lắng, một thời gian nữa, bọn họ nhất định sẽ không thể chống đỡ nổi, đến lúc đó anh và em sẽ có thể sống thật tốt!” Tô Mạnh Cương thề thốt nói.

“Mạnh Cương, nửa đời còn lại của chúng ta đều nhờ vào anh rồi.” Hồ Tinh lúc này mới giả vờ dịu dàng, đặt tay lên vai Tô Mạnh Cương. Già như vậy rồi còn bôi son trát phấn, thật khiến người ta kinh tởm.

Lúc này hai tay Tô Lam đã nắm chặt thành nắm đấm, bọn họ là một tên cặn bã, một con đĩ, đã cấu kết với nhau để âm mưu chống lại cô, cô thật sự không chịu nổi.

Ngay sau đó, Tô Lam vội vàng đi tới!

Quan Triều Viễn thấy vậy, cau mày, và nhanh chóng đi theo.

“Tô Mạnh Cương, ông thật sự không phải con người!” Tô Lam đi tới, giơ tay cho Tô Mạnh Cương một cái tát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK