Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một mình Tô Lam bước đi chầm chậm trên con đường ven sông, ánh mắt nhìn nước sông cuồn cuộn không dứt, tâm trạng vô cùng phức tạp. 

Thật lòng mà nói thì mặc dù đứa nhỏ trong bụng này vừa mới đến nhưng cô lại thật sự rất muốn giữ nó lại. Bởi vì ký ức đau đớn vì mất con lần trước vẫn còn rất mới, có lẽ đây là một lần bồi thường của ông trời cho cô. 

Thế nhưng đứa bé này là của Quan Triều Viễn, có lẽ bây giờ Quan Triều Viễn đang nằm rất rõ hành tung của cô, cô có thể sinh đứa nhỏ bình an dưới mí mắt anh sao? 

Hơn nữa đứa nhỏ này chắc chắn là con riêng. Cô không thể cho đứa nhỏ một gia đình đầy đủ, cũng không thể cho bé một cuộc sống bình thường, điều này có phải rất bất công với đứa nhỏ trong bụng cô không? Liệu có ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của đứa nhỏ không? 

Ngay lúc Tô Lam đang không biết nên rẽ vào đường nào thì bỗng nhiên phía trước thoáng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc! 

Nhìn thấy bóng dáng kia, Tô Lam căng thẳng trong lòng, cô dừng bước chân lại sau đó chăm chú nhìn theo người phía trước kia. 

Thật ra lúc nhìn thấy anh, Tô Lam cũng không có cảm giác ngạc nhiên gì. Nếu anh có tâm thì sẽ biết được tất cả hành tung của cô thôi, hơn nữa xét theo mấy chuyện vừa qua là anh đã không dễ buông tha cho cô rồi. 

Ngay lúc Tô Lam dừng lại, anh cũng cất bước đến trước mặt cô. 

Khi anh đến trước mặt mình, lửa giận đã bùng lên trong mắt Tô Lam, cô dùng giọng nói mang đầy áp lực tra hoie anh: "Quan Triều Viễn, rốt cuộc thì anh muốn thế nào mới đồng ý buông tha cho tôi?" 

Anh nhíu mày, không trả lời cô mà nói: "Em sợ việc nhìn thấy tôi vậy à? Em cứ ghét tôi vậy sao?" 

Tô Lam quay mặt qua chỗ khác, lạnh lùng nói: "Mặc dù tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng tôi sẽ không bao giờ đi làm vợ nhỏ của người khác, lại càng sẽ không bao giờ đi phá hư gia đình người ta. Cho nên anh đừng vọng tưởng muốn giữ bất cứ quan hệ bất chính gì với tôi nữa. Tôi ghét nhất là ngoại tình!" 

Nghe vậy, biểu cảm của Quan Triều Viễn rất phức tạp. Anh trề môi xuống, cuối cùng nói: "Tôi không kết hôn với Phương Ngọc Hoan." 

Nghe anh nói thế, Tô Lam ngạc nhiên! 

Thế mà anh lại không kết hôn với Phương Ngọc Hoan? Chẳng phải anh và Phương Ngọc Hoan yêu nhau rất nhiều năm, không thể quên được đối phương sao? Sao lại lâu vậy rồi mà vẫn chưa kết hôn? 

Sau đó Tô Lam trút vẻ ngạc nhiên trên mặt xuống rồi giễu cợt nói: "Anh có kết hôn với Phương Ngọc Hoan hay không không cần thông báo với tôi. Tôi không hề quan tâm!" 

Quan Triều Viễn im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: "Được, xem như tôi chưa nói những lời này. Chẳng qua em đang mang thai đứa nhỏ của tôi, chuyện này hẳn là có liên quan đến tôi nhỉ?" 

Nghe vậy, Tô Lam vừa bất ngờ vừa không. 

Chắc chắn là anh đã tìm người theo dõi mình, cho nên chuyện của mình anh đều biết rõ. 

Tô Lam biết mình không giấu được nên dùng một cách khác đáp trả lại. 

Cô cười ha ha, liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn rồi nói: "Quả thật trong bụng tôi đang mang thai đứa nhỏ, nhưng hình như anh tự tin quá thì phải? Anh cứ vậy mà khẳng định đứa nhỏ trong bụng tôi là của anh à?" 

Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn cô thật sâu, không có chút giận dữ nào trên mặt, cũng không tức giận, trái lại vô cùng tự tin nói: "Trừ tôi ra em không có người đàn ông nào khác!" 

Lời này khiến Tô Lam nghe xong có cảm giác mình bị chế nhạo và móc mía, thậm chí còn làm tổn thương tự tôn của cô. Sao anh có thể tự tin vậy chứ? Trừ anh ra cô sẽ không có người đàn ông nào khác sao? Sau đó Tô Lam tức giận nói: "Ngày nào Quan Khởi Kỳ cũng xun xoe bên cạnh tôi, ngay cả Trịnh Hạo cũng không thể quên tôi. Tôi đang nghĩ anh là quá tự tin hay là quá tự phụ đây?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK