Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy Tô Lam và Xuân Xuân, Quan Triều Viễn đặt Minh An xuống đất, sau đó nắm tay Minh An, bước đến chỗ Tô Lam và Xuân Xuân. 

Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, sau đó mọi ánh mắt và tâm trí đều đổ dồn vào Xuân Xuân đang ở trong xe đẩy. 

Xuân Xuân mặc một chiếc áo khoác mỏng màu hồng, trên đầu là một chiếc mũ hình con thỏ, một cặp mắt to tròn nhìn xung quanh, hoàn toàn mờ mịt trước tình huống hiện tại. 

Sau khi quan sát Xuân Xuân, Quan Triều Viễn có vẻ hơi kích động, ngẩng đầu nhìn Tô Lam: "Tôi có thể bế con bé không?" 

"Đương nhiên có thể." Tô Lam gật đầu. 

Sợ Quan Triều Viễn tay chân vụng về, cô bước tới bế Xuân Xuân ra khỏi xe đẩy, sau đó bước đến chỗ Quan Triều Viễn, nhẹ nhàng giao đứa bé vào tay anh. 

Quan Triều Viễn cẩn thận ôm Xuân Xuân vào lòng, bởi vì một bên cánh tay bị thương nên tự thể của anh hơi cứng ngắc, rất sợ làm Xuân Xuân ngã hoặc không thoải mái. 

Miệng Xuân Xuân y ya a không ngừng, Quan Triều Viễn nhìn chăm chú vào con gái trong vòng tay mình, áp má vào khuôn mặt bầu bình của cô bé. 

Ngay giây phút đó, Tô Lam nhìn thấy sự phấn khởi và kích động trong mắt Quan Triều Viễn, cũng như tình yêu thương sâu sắc của người ba dành cho con gái. 

Loại tình yêu theo bản năng này không thể giả bộ được, lúc này mũi Tô Lam hơi chua xót. 

Dù sao từ lúc sinh ra đến giờ, Xuân Xuân chưa từng được hưởng qua tình yêu thương trọn vẹn của va mẹ, Xuân Xuân vẫn còn là một đứa trẻ, ngây ngô chưa biết gì nhưng người làm mẹ như cô thì cảm nhận được sự khó khăn đó. 

Nhưng bây giờ nhìn con trai, con gái của mình đều khỏe mạnh đáng yêu, hoạt bát lại ngoan ngoãn, cô còn gì không hài lòng nữa? Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc, niềm hạnh phúc này đều đến từ Xuân Xuân và Minh An. 

Tô Lam lặng lẽ lau nước mắt nơi khóe mi, bên tai bắt đầu nghe thấy tiếng cười ha ha của Xuân Xuân. 

Vừa nhìn lên thì thấy Quan Triều Viễn đang xoay tròn Xuân Xuân trên không trung. Xuân Xuân còn nhỏ không biết sợ là gì, chỉ thấy như vậy rất phấn khích, cánh tay của Quan Triều Viễn vẫn đang băng bó bằng thạch sao, Tô Lam hơi hoảng sợ, tiến lên một bước nhưng hai tay cứng lại giữa không trung, cô rất sợ Quan Triều Viễn sẽ vô ý làm Xuân Xuân bị ngã, nhưng… 

Lại không đành lòng ngăn cản, dù sao giờ phút này, Xuân Xuân đang rất vui vẻ. 

Lúc này, Minh An bước tới, giơ tay ra hiệu cho Quan Triều Viễn dừng lại: "Ba, ba." 

Quan Triều Viễn ôm Xuân Xuân vào lòng, nhìn xuống Minh An, nói: "Con cũng muốn ba cho con đi máy bay hả?" Nhưng Minh An bỗng lắc đầu nguầy nguậy, cau mày lại như ông cụ non: "Xuân Xuân còn bé, con gái là phải nhẹ nhàng, lỡ ba làm em bị ngã thì sao? Con thì khác, con đã lớn, hơn nữa còn là đàn ông con trai, con không sợ ngã!" 

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi lắc đầu, mỉm cười. 

Quan Triều Viễn cũng cười, nói: "Minh An nói đúng, là do ba nghĩ chưa thấu đáo, sau này sẽ không nâng Xuân Xuân lên cao thế nữa." 

Dù sao Xuân Xuân cũng chưa quen với Quan Triều Viễn lắm, vui đùa một lát, anh trả lại Xuân Xuân cho Tô Lam. 

Tổ Lam bước tới đỡ Xuân Xuân khỏi vòng tay của Quan Triều Viễn, đặt cô bé vào xe đẩy. 

Sau đó Tô Lam nói với Quan Triều Viễn: "Minh An trước tiên ở cùng anh mấy ngày, mấy ngày nữa tôi sẽ đến đón nó." Nghe vậy, Quan Triều Viễn hơi nhíu mày, nói: "Tô Lam, tiện đây em nói chuyện với tôi một lát được không?" 

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu, do dự một lát mới lên tiếng: "Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK