Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn cùng với Tô Lam đưa Quan Danh Sơn vào bệnh viện phục hồi tốt nhất Giang Châu, Lâm Minh cũng tìm được hộ lý đã chăm sóc Quan Danh Sơn lúc trước.

Quan Danh Sơn nằm ở trên giường bệnh, cười nói với Quan Triều Viễn và Tô Lam: “Các con mới kết hôn được ngày đầu tiên đã phải lo cho chuyện của ba, đúng là làm khó các con rồi.”

Tô Lam cười nói: “Ba, ba đang nói gì vậy chứ? Chúng con là con của ba, đây đều là trách nhiệm của chúng con.”

Nghe vậy, Quan Danh Sơn nhẹ gật đầu: “Ngày mai các con còn phải đi hưởng tuần trăng mật nữa, không cần ở đây bầu bạn với ông già như ba đâu, mau đi về chuẩn bị đi.”

Lúc này, Quan Triều Viễn nói với Tô Lam: “Anh phải đến công ty một chuyến, có vài tài liệu cần anh ký tên, en ở lại đây nói chuyện với ba một lát rồi hãy đi.”

“Được.” Sau đó, Quan Triều Viễn với Lâm Minh liền rời khỏi phòng bệnh.

Tô Lam cầm một quả táo, ngồi ở trước giường bệnh: “Ba, để con gọt vỏ táo cho ba.”

“Được.” Quan Danh Sơn cười khẽ gật đầu.

Tô Lam cúi đầu vừa mới gọt vỏ quả táo xong, lại có người gõ vang cửa phòng bệnh.

Hộ lý nhanh chóng đi mở cửa.

Sau đó, liền có một giọng nữ quen thuộc truyền vào: “Ông Quan, ông ở chỗ này à? Làm tôi tìm mãi.”

Nghe thấy lời này, Tô Lam ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy vậy mà chính là mẹ mình xuất hiện ở trong phòng bệnh.

“Tiểu Sở, bà… Sao lại tới?” Quan Danh Sơn nhìn thấy Sở Thanh Diên thì vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

Hôm nay Sở Thanh Diên đã thay quần áo, cũng giống như trước, mặc rất mộc mạc, nhưng mà vẫn rất sạch sẽ thoải mái thanh tân, làm cho ai nhìn cũng thấy thoải mái.

Sở Thanh Diên nhìn lướt qua phòng bệnh, thấy có cả Tô Lam, liền thu lại một chút vẻ vui mừng, cười nói: “Nghe nói hôm nay ông phải vào nằm bệnh viện hồi phục, tôi không yên tâm, cho nên mới tới đây thăm.”

Lúc này, đôi mắt Quan Danh Sơn quét qua Tô Lam một cái, trên mặt cũng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Bà thông gia, rất cám ơn bà.”

“Chúng ta đều là… Người một nhà mà, việc gì mà phải khách sáo chứ? Tôi chỉ sợ tạm thời ông chưa tìm được hộ lý phù hợp, cho nên tôi mới nghĩ trước mắt tới chăm sóc ông mấy ngày.” Trên tay Sở Thanh Diên còn cầm một cái túi hành lý, túi hành lý kia phình to, rất rõ ràng là bà ấy đã mang theo tất cả quần áo và đồ dùng của mình đến.

Lúc này, trong lòng Tô Lam quả thật rất không vui, mẹ như vậy cũng quá…

Sau đó, Tô Lam bèn nói: “Mẹ, Triều Viễn đã tìm được hộ lý cho ba rồi, chuyện ở đây mẹ cũng đừng nhọc lòng, chúng con đều đã sắp xếp hết rồi.”

Lúc này, Sở Thanh Diên nhìn thoáng qua người hộ lý trẻ tuổi đứng ở bên cạnh kia, vẫn kiên trì nói: “Dù sao cô ấy cũng trẻ tuổi, không biết chăm sóc như thế nào đâu, mẹ ở lại dạy cho cô ấy một chút cũng được.”

“Mẹ…” Tô Lam còn muốn nói thêm, nhưng mà lại không tiện nói ra.

Đôi mắt Quan Danh Sơn nhìn Sở Thanh Diên thật sâu, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu Sở, ở đây tôi có hộ lý là được rồi, bà vẫn nên trở về đi.”

Nghe thấy Quan Danh Sơn cũng nói như vậy, Sở Thanh Diên giương mắt nhìn vào ánh mắt ông, muốn nói lại thôi, chỉ là trong mắt rõ ràng mang theo không nỡ và không tình nguyện rất rõ.

Nhìn thấy ánh mắt của bà ấy, Quan Danh Sơn cũng cực kỳ bất đắc dĩ, ánh mắt giao lại vào nhau.

Thấy thế, Tô Lam đành phải nói với Quan Danh Sơn: “Ba, con đưa mẹ con đi ra ngoài.”

Nói xong, Tô Lam liền kéo Sở Thanh Diên ra khỏi phòng bệnh.

Đi thẳng một đường ra khỏi tòa bệnh viện, tìm một chỗ khá yên tĩnh, Tô Lam mới thả lỏng tay mẹ ra.

“Con kéo mẹ tới đây làm gì?” Sở Thanh Diên rất bất mãn mà hất tay Tô Lam ra.

Tô Lam cuối cùng cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình, dứt khoát nói: “Mẹ, hôm nay mẹ tới đây làm gì?”

“Mẹ tới chăm sóc ba chồng con chứ sao, chẳng phải đây là việc mẹ chồng con sắp đặt cho mẹ à?” Tuy rằng Sở Thanh Diên nói ra đúng lý hợp tình, nhưng mà đôi mắt lại không dám nhìn Tô Lam.

Tô Lam quả thật là bị chọc tức đến mức xoay một vòng tròn tại chỗ: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ là đứa ngốc không nhìn ra được gì, có phải mẹ với ba chồng con… Có tư tình đúng không?”

Tuy rằng Tô Lam không muốn tra hỏi mẹ như vậy, nhưng mà chuyện đã tới nước này, cô sợ nếu như mình còn không nói, thì sẽ thành ván đã đóng thuyền thật.

“Con… Nói linh tinh cái gì đó? Mẹ với ba chồng con trong sạch nhé.” Sở Thanh Diên dĩ nhiên là không thừa nhận, nhưng mà trả lời lại có chút chột dạ.

“Ánh mắt ba chồng con nhìn mẹ cũng không bình thường, ánh mắt mẹ nhìn ông ấy cũng càng không bình thường, mẹ, mẹ đừng làm chuyện sai lầm có được hay không? Ba chồng con là người đã có gia đình, mẹ chồng chồng con còn là người mạnh mẽ như vậy, nếu như việc này mà bị bà ấy biết, thì mẹ sẽ gặp phiền toái lớn đấy, cũng sẽ có người chửi bới mẹ là kẻ thứ ba, còn cả Triều Viễn nữa, Triều Viễn mà biết thì sẽ nghĩ như thế nào đây? Con ở nhà họ Quan cũng sẽ mất mặt.” Tô Lam vội vàng muốn nói rõ ràng với mẹ.

“Mẹ… Mấy chuyện đó mẹ cũng biết, dù gì mẹ với ba chồng con cũng có gì đâu? Mẹ chỉ cảm thấy ông ấy rất đáng thương, không nhịn được muốn đi quan tâm, chăm sóc ông ấy, chân của ba chồng con bị thương nặng như vậy, mẹ chồng con lại phủi tay đi mất, nhiều ngày như vậy mà ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, đúng là làm cho người ta đau lòng.” Sở Thanh Diên nói tới đây, vành mắt đỏ lên.

Tuy rằng trong lòng Tô Lam cũng rất bất bình cho ba chồng, nhưng mà dù gì cô cũng không thể đi thay đổi tất cả được.

“Mẹ, mẹ chồng con dù có không tốt, thì bà ấy với ba chồng con cũng là vợ chồng, sau này mẹ đừng qua lại với ba chồng con nữa, càng không thể tới đây thăm ông ấy, mẹ biết chưa?” Tô Lam vội vàng túm chặt cánh tay của mẹ.

Lúc này, Sở Thanh Diên không nhịn được mà rơi nước mắt.

Nhìn thấy nước mắt của mẹ, trong lòng Tô Lam cũng cực kỳ không dễ chịu, bèn quay mặt qua chỗ khác.

Sở Thanh Diên khóc nức nở nói: “Mẹ nuôi nấng con và Yên Yên hơn nửa cuộc đời, vốn định cô độc một mình sống hết quãng đời còn lại, không ngờ tới… Lại gặp được ba chồng con, haiz, đáng tiếc bọn mẹ lại gặp nhau không đúng lúc, đời này mẹ căm hận nhất là kẻ thứ ba, dĩ nhiên cũng sẽ khinh thường làm kẻ thứ ba, con yên tâm đi, sau này mẹ sẽ không qua lại với ba chồng con nữa…”

Nói xong, Sở Thanh Diên dùng mu bàn tay lau nước mắt, sau đó xoay người rời đi.

Giương mắt bóng dáng cô đơn rời đi của mẹ, trong lòng Tô Lam cũng rất khó chịu.

Thật ra cô cực kỳ hy vọng mẹ có thể tìm được hạnh phúc của mình, dù gì bà ấy cũng mới năm mươi, chỉ là người đó không thể là ba chồng của cô được, trong lòng Tô Lam rối rắm khó chịu cực kỳ…

Trên đường về nhà, Tô Lam đột nhiên nhận được điện thoại của Kiều Tâm.

Điều chỉnh cảm xúc một chút, Tô Lam liền ấn nghe: “Có chuyện quan trọng gì mà lại gọi vào bây giờ, không biết là tớ mới tân hôn à?”

Đầu dây bên kia lại phấn khích nói: “Nói cho cậu một tin tức cực kỳ tốt này!”

“Tin tức tốt gì?” Tô Lam thất thần hỏi, trong đầu vẫn còn đang thoáng hiện bóng dáng cô đơn của mẹ.

Đầu dây bên kia lại đổi đề tài, cười hì hì nói: “Tớ sẽ không quấy rầy đến các cậu chứ? Giờ này có phải cậu với anh ta vẫn còn ở trên giường tân hôn đúng không?”

Nghe thấy tiếng cười khà khà ở đầu dây bên kia, Tô Lam không khỏi nói: “Bọn tớ dậy sớm từ lâu rồi được chưa? Còn đưa ba chồng tớ đến bệnh viện hồi phục rồi mới về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK