Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được lời này, Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc sửng sốt! 

Lúc bọn họ còn đang sửng sốt, Tô Lam vẫn nở nụ cười nhẹ nói: "Vậy cứ thế đi, mời hai người thu dọn hành lý, sau đó tôi sẽ mang hành lý tới đây." 

Sau đó Tô Lam quay đầu lại nói với một số du khách đang tụ tập trên hành lang: "Mọi người, nếu cần gì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố hết sức để khiến mọi người hài lòng!" 

Trong tích tắc, hướng gió đã thay đổi. 

Các du khách đều mỉm cười với Tô Lam bày tỏ đồng ý, bắt đầu bàn tán với nhau: "Hướng dẫn viên du lịch này tốt thật!" 

"Đúng vậy, lần sau về quê, chúng ta sẽ đặt công ty du lịch này tiếp, không phải hướng dẫn viên chính thức mà đã tốt như vậy, nếu là hướng dẫn viên chính thức không phải sẽ còn tốt hơn nữa sao?" 

"Đúng vậy, đúng vậy." 

Phản ứng của các du khách và hành động của Tô Lam khiến hai mẹ con Hồ Tinh không biết nên nói gì cho phải, nếu còn tiếp tục gây phiền phức thì sẽ chỉ khiến các du khách cho rằng bọn họ đang kiếm chuyện vô cớ, vì vậy hai mẹ con Hồ Tinh đành ngoan ngoãn quay về thu dọn hành lý, sau đó đổi phòng với Tô Lam. 

Đóng cửa lại, Tô Lam phẫn nộ nhìn hai cái giường ướt nhẹp! 

Hai mẹ con nhà này đúng là khó đối phó, cách làm thiển cận như vậy mà cũng nghĩ ra được. 

Không còn cách nào khác, Tô Lam chỉ có thể trải chăn lên thảm, xem ra đêm nay chỉ có thể nằm dưới sàn rồi. 

Khoảng mười giờ, đột nhiên điện thoại di động của cô đổ chuông. 

Tô Lam thấy là số lạ, còn tưởng là khách du lịch nên nhanh chóng trả lời điện thoại. 

"Xin chào!" 

“Tô Lam, bụng mẹ tôi không thoải mái, phiền cô đi mua thuốc đau bụng cho bà ấy!” Giọng của Hồ Mỹ Ngọc truyền đến từ đầu dây bên kia. 

Nghe ra người ở đầu dây bên kia là Hồ Mỹ Ngọc, Tô Lam nhíu mày. 

Vừa rồi Hồ Tinh còn đang vui vẻ khỏe mạnh mắng mỏ cô, sao nhanh như vậy mà đã đau bụng rồi? Có vẻ bọn họ lại đang cố tìm cách làm khó cô. 

“Đã muộn như vậy rồi, hiệu thuốc đã đóng cửa, hay để tôi đưa hai người đi bệnh viện cấp cứu?” Tô Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời. Đi bệnh viện cấp cứu, nếu Hồ Tinh giả vờ thì chắc chắn sẽ bị lộ, không bị lộ thì bác sĩ cũng sẽ cho bà ta uống thuốc, chắc hẳn bà ta sẽ không đồng ý, hơn nữa gọi cấp cứu vào giờ này cũng rất đắt, ít nhất cũng tốn mấy trăm tệ của bà ta, Hồ Tinh và Hồ Mỹ Ngọc là người hám tiền, chắc chắn không nỡ tiêu bằng đấy tiền. 

Quả nhiên, bên kia không đồng ý: "Mẹ tôi có tật đau dạ dày, không cần đi bệnh viện, nhờ cô đến bệnh viện hoặc hiệu thuốc mua một ít thuốc, chúng tôi sẽ trả đủ số tiền mua thuốc cho cô!" 

Nói xong, bên kia dập điện thoại. 

Nhìn màn hình điện thoại di động nhấp nháy, Tô Lam biết nếu cô không đi mua thuốc, bọn họ chắc chắn sẽ lại nghĩ ra chuyện để nói, không biết chừng ngày mai còn làm nảy sinh mâu thuẫn giữa khách du lịch và cô. 

Vì vậy, tất cả những gì cô có thể làm bây giờ là đi mua thuốc về để bịt miệng họ, khiến bọn họ không thể nói được gì. 

Cũng may nhóm khách này còn ngày mai nữa là sẽ kết thúc hành trình, ít nhất cô cũng phải cố đến chiều mai, không thể vì lý do của bản thân mà làm ảnh hưởng đến nhóm và công ty du lịch được. 

Vì vậy, ngay sau đó, Tô Lam mặc áo khoác đi ra ngoài. 

Lúc này đã gần mười một giờ, khách sạn rất yên tĩnh, vì ở tầng hai nên Tô Lam không đi thang máy, trực tiếp đi xuống tầng bằng cầu thang bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK