Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ta hỏi không sai, tuy rằng đây là phòng khách, mình cũng từng ở qua nhưng dù sao đây cũng là nhà người ta: “Xuân Xuân đột nhiên phát sốt, chị Hồng không liên lạc được anh, vì thế gọi điện thoại gọi tôi đến đưa thuốc hạ sốt, kết quả là quá muộn rồi nên tôi… ở lại đây một đêm” Tô Lam nói đến đây cũng không còn sức nữa, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy thân mình, may thay khăn tắm đủ dài, ít nhất cũng che được những bộ phận quan trọng của cô. 

Quan Triều Viễn đưa người vào cửa, đôi mắt dán chặt vào người Tô Lam, nhìn đến Tô Lam nổi gai ốc. 

Cuối cùng, Tô Lam cũng không nhịn được mới trách móc: “Bây giờ anh hỏi xong rồi, có phải có thể ra ngoài được rồi không?” 

“Xuân Xuân sao rồi?” Mặt Quan Triều Viễn hơi nhăn nhó, không còn sức để nói chuyện. 

Tô Lam nghĩ là anh say rồi vì thế đáp: “Đã hạ sốt rồi, chị Hồng cũng dỗ con bé ngủ rồi.” 

“Vậy thì tốt.” Quan Triều Viễn nói một câu rồi ôm bụng bước lên phía trước. 

Tô Lam thấy anh đi tới thì sợ đến mặt trắng bệch: “Anh muốn làm gì?” 

Quan Triều Viễn liếc xéo Tô Lam một cái rồi quay về giường, dựa vào đầu giường nói: “Yên tâm, cho dù bây giờ tiên nữ đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có… hứng thú.” 

Tô Lam nhìn thấy anh không có đến gần mình thì mới yên tâm. 

Nhưng Tô Lam nghe anh nói vậy, không kìm được mà xuyên tạc ý anh. 

Còn không phải sao, vừa đi ra từ phòng của Linda người ta, chắc là anh ta cũng không có hứng thú gì với người đẹp khác đâu. 

Nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã là một giờ sáng, tiễn người tiễn đến nửa đêm mới về, mấy tiếng đồng hồ này thì chuyện gì cũng xong rồi. 

Tô Lam nhìn anh nằm trên giường mình thì lo lắng: “Này, giường của anh ở kế bên!” 

Tay của Quan Triều Viễn ôm lấy bụng mình, nhăn mặt nói: “Đây là nhà tôi, tôi muốn ngủ đâu thì ngủ.” 

“Anh có nói lý không vậy?” Tô Lam giận dữ dậm chân, nếu như bây giờ không phải gần hai giờ sáng, cô thật muốn rời khỏi đây ngay lập tức. 

Quan Triều Viễn lại không cãi cọ với Tô Lam nữa mà nhắm mắt lại. 

Tô Lam thấy anh im lặng hồi lâu mới đứng trước rèm mà nghiêng cổ nhìn anh, chỉ thấy Quan Triều Viễn đang cau mày, môi run rẩy. 

Tô Lam cảm thấy có gì không đúng, bước về phía trước vài bước, vườn cổ ra nhìn thấy mồ hôi trên trán anh còn mặt anh thì vô cùng đau đớn. 

Tô Lam thấy anh dường như đã bệnh rồi, cũng không để ý gì, vội hỏi thăm: “Anh sao vậy? Có phải anh không khỏe ở đâu không?” 

Tô Lam quan sát anh từ trên xuống dưới cũng không nhìn ra được gì. 

“Thuốc…” Lúc này Quan Triều Viễn mở miệng. 

“Thuốc? Thuốc gì?” Tô Lam mơ hồ, không biết anh đang nói thuốc gì, nhưng có thể biết được là anh bệnh rồi, hơn nữa bây giờ lại vô cùng đau đớn, lòng cô cũng đột nhiên bối rối. 

“Thuốc dạ dày…”Quan Triều Viễn miễn cưỡng mở mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK