Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe lời Trịnh Hạo nói, Tô Lam cau chặt mày. 

Cố không ngờ Tổ Yến lại hẹp hòi đến mức này, nhưng với người chị gái ruột từng nuôi cô ta đi học cô ta cũng vậy, với người khác thì cũng chỉ có thể vậy thôi. 

Thấy Tô Lam nhìn mình, Trịnh Hạo lại kể khổ: “Cô ta đến trường xúc phạm nữ sinh viên, kết quả sinh viên đó không chịu được áp lực, nghỉ học rồi.” 

Nghe vậy, Tô Lam mở lớn mắt: “Sao lại như thế?” 

Thực ra Tô Lam tin nhân phẩm của Trịnh Hạo, chắc chắn không thể nào có mối quan hệ không đứng đắn với sinh viên nữ. Lần này quả thực Tô Yên quá đáng, nếu cô gái đó nghỉ học thì thật sự sẽ ảnh hưởng rất lớn đến con đường tương lai của người ta. 

“Tất nhiên phụ huynh của sinh viên đó không thể để yên, cứ đến trường tìm tôi, hơn nữa còn từng đến nhà mắng Tô Yên. Bây giờ cuộc sống của tôi thật sự vô cùng mệt mỏi, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc giảng dạy của tôi.” Trịnh Hạo phiền não nói. 

Nghe những lời này, Tô Lam không biết đáp lại thế nào. 

Cô không biết nên khuyên Trịnh Hạo làm sao, thật sự không có cách nào khuyên được, mà tính cách Tô Yên cũng thật sự đến mức đáng sợ rồi, cứ như vậy thì cuộc sống của cô ta làm sao mà tốt được? 

Ngay sau đó, Trịnh Hạo nói tiếp: “Vừa rồi Tô Yên còn uy hiếp tôi, nếu tôi không về nhà đúng giờ thì cô ta sẽ đến trường làm ầmilên.”

Nói đến đây, Trịnh Hạo cười khổ một tiếng: “Tôi đã nộp đơn từ chức lên lãnh đạo trường rồi, tôi còn mặt mũi đâu mà tiếp tục đứng trên bục giảng nữa, sinh viên của tôi sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào? Đợi lãnh đạo trường duyệt đơn từ chức của tôi rồi, Tô Yên sẽ không làm gì được tôi nữa.” 

Nghe thấy anh ta đã nộp đơn từ chức, Tô Lam cau mày. 

Cô biết Trịnh Hạo rất thích công việc giảng viên đại học, hơn nữa còn luôn rất cố gắng để giảng dạy sinh viên. Bây giờ anh ta lại vì ly hôn với Tô Yên mà không cần cả công việc và sự nghiệp, có thể thấy Tô Yên đã ép anh ta đến mức nào rồi. 

“Tôi tôn trọng quyết định của anh, nhưng vẫn hi vọng anh đừng tổn thương đến Tổ Yên và Chi Chi. Dù sao thì Tô Yên đã từng là vợ anh, cũng là mẹ của Chi Chi”

Tô Lam nghĩ ngợi hồi lâu cũng chỉ có thể nói như vậy, cô biết Trịnh Hạo đưa ra quyết định thì đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thế nên không phải chỉ vài câu của cô là có thể khuyên được. Hơn nữa cứ tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân không hạnh phúc này thì cũng chưa hẳn là chuyện tốt với anh ta và Tô Yên, chỉ khổ cho Chi Chi, con bé mới hai tuổi. 

“Tôi sẽ làm vậy” Trịnh Hạo gật đầu, sau đó bỗng thở hắt một hơi, nói: “Hôm nay nói ra hết những điều này, tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều. Tô Lam, cảm ơn cô đã làm thùng rác cho tâm trạng của tôi.” Lúc này, Tô Lam mới hiểu Trịnh Hạo tìm cô chỉ để dốc bầu tâm sự mà thôi, xem ra vừa rồi cô đã hiểu lầm anh ta, thế nên cô thầm kiểm điểm. Thực ra Trịnh Hạo cũng là một người đáng thương, trong cuộc hôn nhân do Tô Yên đạo diễn không có kẻ chiến 

thắng. 

Đột nhiên Tô Lam nhớ đến cảnh năm đó cô đưa Tô Yên đi tìm Trịnh Hạo bắt anh ta chịu trách nhiệm, có lẽ lúc đó cô đã sai, không nên thúc đẩy cuộc hôn nhân của họ, để rồi giờ lại lầmĩ thành thế này. 

Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho việc mình đã làm, bao gồm cả bản thân cô. 

“Không có gì.” Tô Lam mím môi cười gượng, nói: “Hi vọng tương lai anh có thể vui vẻ, tôi cũng có vai trò thúc đẩy trong cuộc hôn nhân của anh với Tổ Yên, tôi cũng có trách nhiệm.” “Bất cứ người chị nào trên đời cũng sẽ làm như cô năm đó, tôi không trách cô, chỉ là bây giờ Tô Yên không nghĩ như vậy, bây giờ cô ta có khúc mắc, hi vọng sau này cô ta có thể mở ra nút thắt trong lòng, nếu không cả đời cô ta sẽ không thể nào vui vẻ hạnh phúc được.” Trịnh Hạo nói. 

Tô Lam gật đầu, sau đó mượn cớ có việc rồi đi trước. 

Sải bước trên con phố ở Giang Châu, Tô Lam nhớ đến những lời Trịnh Hạo vừa nói. Anh ta nói đúng, người không vui vẻ đều là vì trái tim có nút thắt, khi nào mở được nút thắt thì sẽ vui vẻ hạnh phúc. 

Sau khi về, Tô Lam bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình và Xuân Xuân rồi gọi điện tìm nhà. 

Hai ngày trôi qua, đồ đạc đã thu dọn xong, nhưng vẫn chưa tìm được nhà thích hợp. 

Tô Lam nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không khỏi buồn rầu. Bây giờ cô chưa đủ tiền thuê nhà, mà thuê nhà không tốt lại sợ Xuân Xuân không chịu được. Dù sao thì con bé còn nhỏ quá, cần một nơi ấm áp sạch sẽ. 

Đã hai ngày hai đêm Quan Khởi Kỳ chưa về, Tô Lam vẫn lặng lẽ ra cửa xem hai lần, quả thực không có dấu hiệu cho thấy anh ấy có về nhà. 

Tô Lam không khỏi lo lắng, sợ rằng Quan Khởi Kỳ nghĩ quẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK