Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Ngọc Như muốn tìm Tô Lam còn tìm không được, lúc này gặp được, cô ta sẽ không để cô dễ dàng rời đi như vậy, cô ta tiến lên chặn trước mặt cô! 

"Cô muốn làm gì?" Tô Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như. 

"Làm gì ấy hả? Có chút chuyện muốn hỏi cô cho rõ!" Tôn Ngọc Như ngông cuồng nói. 

Tổ Lam không muốn nhìn mặt cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi không có gì để nói với cô cả." 

"Không có gì để nói? Cô nói nhẹ nhàng quá nhỉ, đừng tưởng tôi không biết, tôi phải nghỉ việc 

Khải Vy đều là do cô ban tặng, đúng không? Cô ngấm ngầm thông đồng với Quan Khởi Kỳ đúng không?" Tôn Ngọc Như nghiêm giọng chất vấn. 

Khóe miệng Tổ Lam nhếch lên một tia giễu cợt, sau đó cô nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như nói: "Tôi nghĩ cô nên tìm nguyên nhân ở chính bản thân mình." 

"Cô có ý gì?" Tôn Ngọc Như không hiểu ý của Tô Lam. Tô Lam lạnh lùng nói: "Phải nói cô là nhân viên cũ của Khải Vy, bây giờ là Khởi Kỳ, năng lực làm việc cũng không kém, tại sao Quan Khởi Kỳ thà tuyển một giám đốc tài chính từ bên ngoài hơn là giao vị trí này cho cô? Cũng là bởi vì con người có quá thông minh, thông minh đến độ chuyện gì cũng lấy mình làm trung tâm, nói trắng ra là ích kỷ, còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thậm chí còn ra tay hãm hại người khác. Người giống như cô, Quan Khởi Kỳ còn dám dùng không?" 

Tô Lam nói hết ra những nhược điểm trong tính cách của Tôn Ngọc Như, mặc dù cô không thích Tôn Ngọc Như, hơn nữa còn vô cùng ghét cô ta, nhưng cô không thể phủ nhận một điều rằng nếu từ bỏ dã tâm thì cô ta là một người có năng lực làm việc rất tốt. 

Nghe được những lời này, Tôn Ngọc Như ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn Tô Lam, bắt đầu nói năng lộn xộn, mắng lại: "Cô là ai cơ chứ? Tôi cần cô lên mặt dạy đời tôi chắc? Hổ không gầm cô tưởng bà đây là mèo chắc!" 

Nói xong, Tôn Ngọc Như giơ tay lên định đánh Tô Lam. 

Tô Lam nhanh tay lẹ mắt, đưa tay ra bắt lấy cổ tay Tôn Ngọc Như. 

Tôn Ngọc Như bị túm cổ tay, mày dựng ngược lên, vô cùng bực bội. 

Tô Lam lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Như, nói: "Tôn Ngọc Như, tôi khuyên cô sau này đừng đến làm phiền tôi, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô, dù sao cái mạng này cũng không đáng tiền!" 

Sau đó, Tô Lam vung mạnh tay Tôn Ngọc Như ra. 

Nếu như Tôn Ngọc Như muốn bắt nạt cô, cô thật sự sẽ liều mạng với cô ta, dù sao bây giờ 

mọi ý niệm đều đã thành tro, cuộc sống dường như không có màu sắc, không còn gì quan trọng nữa, coi như cô chơi với cô ta đến cùng. 

"Cô cho là tôi sợ cô hả?" Mặc dù ngoài miệng Tôn Ngọc Như nói vậy nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt lạnh đến đáng sợ của Tô Lam, hình như hôm nay Tô Lam có chút khác thường, nhưng khác ở đâu thì cô ta không nói ra được. 

Tô Lam nhìn ra được cô ta đang sợ hãi, bởi vì cô ta đã lui về hai bước, độ kiêu căng cũng giảm xuống đáng kể, Tô Lam không khỏi nhếch môi cười, thầm nghĩ: Xem ra người xưa nói rất đúng, kẻ ngang ngược sợ kẻ làm càn, kẻ làm càn sợ kẻ liều mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK