Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Triều Viễn dồn hết mọi thứ cho đứa con trong bụng Tô Lam, nhưng nếu lần này không thành công, Minh An có thể sẽ vĩnh viễn phải rời xa anh, anh tuyệt đối không thể chấp nhận một kết quả như vậy. Nhưng dù anh có giỏi giang đến mức độ nào, thì đứng trước hiện thực cuộc sống, anh cũng đều chẳng giải quyết được gì. 

Khu nội trú, khoa Phụ Sản. 

Hai ngày nay Tô Lam mơ mơ màng màng, lúc ngủ, lúc tỉnh, cả người lâng lâng như nằm trên mây, thân thể mềm nhũn không có sức lực, khi mở mắt ra, 

mọi thứ đều là một màu trắng tinh. Trong giấc ngủ, cô đang nghĩ về đứa trẻ trong bụng mình, cô có vô số giấc mơ, mơ thấy một đứa bé dễ thương khóc oe oe rơi xuống đất, mơ thấy con lớn lên và chạy về phía mình… 

Cuối cùng, sau hai ngày mê man Tô Lam nhập nhèm mở mắt ra. 

“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nam dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai cô. 

Tô Lam quay đầu nhìn, là Quan Khởi Kỳ đang mỉm cười nhìn cô. Nhìn thấy anh ấy, cô không khỏi sửng sốt! Sau đó, đưa mắt nhìn xung quanh thêm một lần nữa, tất cả đều là màu trắng, lúc này cô mới chắc chắn mình đang ở bệnh viện. 

Sau đó, Tô Lam đột nhiên ngồi dậy, níu tay Quan Khởi Kỳ, gấp gáp hỏi: “Đứa bé, con của tôi đâu?” 

Quan Khởi Kỳ vội vàng nói: "Đứa bé rất khỏe, nhưng vì sinh non nên hiện tại đã chuyển vào lồng ấp.” 

Nghe vậy, Tô Lam chần chừ một chút, nhưng vẫn túm chặt lấy tay Quản Khởi Kỳ không buông: “Anh không gạt tôi chứ? Đứa bé vẫn còn sống thật chứ?” 

Tô Lam có thể mơ hồ nhớ lại cảnh mình nằm trong phòng mổ, lúc đó dường như cô có nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ, nhưng những chuyện xảy ra sau đó thì cô không biết gì nữa. 

Thấy Tô Lam vẫn chưa yên tâm, Quan Khởi Kỳ nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, nói: "Tôi có chụp một bức ảnh của con bé, để tôi cho em xem.” 

Nghe vậy, Tô Lam hơi do dự, cô không dám nhận lấy điện thoại từ tay Quan Khởi Kỳ, bởi vì cô sợ, cô sợ đứa con này của mình sẽ giống như đứa con trước của cô, một khi rời đi thì sẽ không bao giờ trở về bên cô nữa. 

“Là một bé gái, cực kỳ xinh đẹp và dễ thương” Quan Khởi Kỳ cười nói với Tô Lam. 

Nghe vậy Tô Lam cầm điện thoại, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên hình ảnh một đứa bé gái trắng nõn hồng hào đang được bọc trong tấm đệm màu hồng nhạt. Đôi mắt con bé nhắm nghiền, hai bàn tay bé xíu giơ lên ngang đầu, gương mặt ngủ yên rất ngây thơ. Nhưng con bé rất nhỏ, lại rất ốm yếu, khiến người ta vừa nhìn đã dâng lên niềm cảm thương xót xa. 

“Sao con bé lại gầy như vậy?” Ánh mắt của Tô Lam vẫn không dời khỏi màn hình điện thoại. 

"Vì sinh non nên em bé hơi gầy hơn những đứa trẻ khác, nhưng tôi đã hỏi bác sĩ rồi, không sao cả, sau này cũng không ảnh hưởng gì đến sự phát triển của bé, vài tháng nữa bé sẽ bụ bẫm như những đứa trẻ khác thôi.” Quan Khởi Kỳ an ủi Tô Lam. 

Tô Lam đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái mình trên màn hình điện thoại, biết được hiện tại con bé đã bình an vô sự, còn gì có thể khiến cô hài lòng hơn thế này? Tô Lam thở phào nhẹ nhõm, nỗi thấp thỏm lo sợ cuối cùng đã có thể bay đi rồi. 

Tô Lam trả lại điện thoại cho Quan Khởi Kỳ và hỏi: "Bác sĩ nói khi nào con tôi có thể ra khỏi lồng ấp?" 

"Con bé sinh non một tháng, bác sĩ nói sẽ cần nuôi trong lồng áp khoảng hai tuần.” Quan Khởi Kỳ trả lời. 

“Ừm.” Tô Lam gật đầu, bắt đầu mong chờ thời gian sẽ trôi đi nhanh hơn. 

Sau đó, đột nhiên Tô Lam nhớ tới điều gì đó, nên ngẩng đầu hỏi Quan Khởi Kỳ: "À phải rồi, sao anh lại ở đây?” 

Tô Lam nhớ rõ cô bị Quan Triều Viễn ép buộc đưa tới đây, sao bây giờ Quan Khởi Kỳ lại xuất hiện ở trước giường bệnh của cô? 

Quan Khởi Kỳ ngập ngừng một lúc, sau đó nhìn Tô Lam nói: “Anh họ của tôi gọi cho tôi, bảo rằng em đã sinh con ở bệnh viện này, nhờ tôi đến chăm sóc cho em.” Nghe đến đây, Tô Lam nhíu mày rất chặt. Cô thực sự không hiểu Quan Triều Viễn đang muốn giở trò gì? Anh hao tâm tổn sức ép cô đến đây, mổ bụng lấy con của cô ra, bây giờ không còn hứng thú với cô và cả đứa bé trong bụng của cô nữa, thì lập tức phủi mông bỏ đi, đem mẹ con cô giao lại cho Quan Khởi Kỳ chăm sóc. 

Anh đang cố làm gì vậy? Lẽ nào chỉ đơn giản là muốn đùa bỡn cô thôi sao? Nhưng sự bỡn cợt này không phải là quá đáng rồi sao? Làm cho cô đau khổ tột cùng và khiến đứa trẻ bị tổn hại sức khỏe, anh thật sự mắc bệnh tâm thần ư? Thấy Tô Lam im lặng hồi lâu, Quan Khởi Kỳ mở miệng nói: "Hai ngày trước, chị Bình gọi điện nói không thấy em, bà nội tôi lo lắng đến mức suýt báo cảnh sát. Tôi đang định chạy về, thì không ngờ anh họ lại bất ngờ gọi điện thoại cho tôi, nói là em đã sinh em bé, anh ấy có việc quan trọng cần giải quyết, nên nhờ tôi qua đây chăm sóc em.” 

"Quan Triều Viễn không phải người! Anh ta là cầm thú, là cầm thú!" Tô Lam đột nhiên không giữ được bình tĩnh, liên tục gào to. 

Thấy cô kích động như vậy, Quan Khởi Kỳ vội vàng nắm tay cô hỏi: "Tô Lam, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải em vẫn chưa đến ngày dự sinh ư? Sao lại đột ngột sinh con?" 

“Là Quan Triều Viễn, là anh ta đánh thuốc mê khiến tôi mê man, sau đó bác sĩ mổ lấy thai, con tôi chưa đủ tháng, anh ấy đã bắt con tôi ra khỏi bụng mẹ, nên con tôi mới phải đưa vào lồng ấp…" Nói đến đây, Tô Lam không thể kìm chế được cảm xúc và bắt đầu òa khóc nức nở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK