Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Triều Viễn lập tức cảm thấy có chút áy náy, Minh An vẫn là con nít, vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc nãy chắc chắn đã làm cậu bé sợ. 

Cho nên, anh duỗi tay VỖ về sau lưng Minh An, giọng điệu ôn hoà tiếp tục hỏi: “Minh An đừng sợ, ba chỉ lo mẹ con bị người xấu hại thôi, con có hiểu không?” 

“Con hiểu rồi.” Minh An ngửa đầu lên nhìn ba đang ôm mình, cậu bé gật đầu. 

“Vậy con phải cẩn thận nói cho ba biết rốt cuộc chuyện như thế nào.” Quan Triều Viễn nuông chiều xoa đầu Minh An. 

Sau đó, Minh An cố gắng nhớ lại những gì mẹ và dì Kiều nói hôm đó, nói ý đại khái cho Quan Triều Viễn. 

Khi Quan Triều Viễn biết có một đồng nghiệp nam động tay động chân với Tô Lam, anh không khỏi giận dữ, chỉ là ngại có Minh An ở đây, anh không tiện để bộc lộ ra. 

Sau đó, Quan Triều Viễn đưa Minh An đồ chơi để chơi, rồi gọi điện cho Lâm Minh kêu anh ta vào thư phòng mình. 

“Chuyện lần trước tôi kêu cậu điều tra thế nào rồi?” Sắc mặt Quan Triều Viễn âm trầm hỏi. 

Nhìn thấy sắc mặt anh có vẻ không đúng, Lâm Minh cẩn thận đặt một túi giấy lên bàn làm việc: “Hai ngày trước tôi đã nhận được thông tin về người quấy rối cô Tô ở trạm xe công cộng, chỉ là tôi thấy anh bận quá, cho nên không kịp đưa cho anh.” 

Nghe vậy, Quan Triều Viễn bất mãn liếc mắt nhìn Lâm Minh, sau đó duỗi tay cầm lên túi giấy, vội vàng mở ra, cũng lấy tài liệu bên trong xem kỹ. 

Lâm Minh đứng bên cạnh, có chút lo sợ, bởi vì ánh mắt vừa rồi của Quan Triều Viễn khá bất mãn. 

Đâu phải là anh ta không kịp đưa cho Quan Triều Viễn, mà là nội dung điều tra thật sự có thể kích nổ quả bom nặng ký của Quan Triều Viễn. Bởi vì nội dụng điều tra không chỉ là tên đồng nghiệp nam động tay động chân với Tô Lam, mà còn cả tình huống của Tô Lam ở công ty Khải Hàng, có thể nói Tô Lam đang rất khó khăn trong công ty này, hơn nữa tên Lam Dịch Bân kia quấy rối không thành còn cắn ngược lại một cái, thật sự khiến người ta rất bực mình, Lâm Minh sợ Quan Triều Viễn sẽ tự mình ra trận đánh cho tên Lam Dịch Bân kia một trận! 

Quả nhiên, Quan Triều Viễn nhìn thấy những thông tin và ảnh chụp, ánh mắt lập tức nham hiểm và hung ác dần, duỗi tay ném tài liệu trong tay lên bàn sách. 

Bởi vì anh dùng sức quá mạnh, có vài tài liệu và ảnh chụp đều rơi xuống mặt đất. 

Lâm Minh không dám thở mạnh, khom lưng nhặt tài liệu và ảnh chụp lên, nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ. 

Quan Triều Viễn ngồi trên ghế xoay, hồi lâu cũng không nói lời nào, sắc mặt âm trầm khiến người nhìn sợ hãi. 

Bây giờ anh có thể chắc chắc tên đồng nghiệp nam quấy rối Tô Lam trong lời Minh An chính là Lam Dịch Bân này, Tô Lam dám nhét một con dao gọt hoa quả vào trong túi, có thể biết thường ngày Lam Dịch Bân kia đã đi tới trình độ nào rồi. 

"Tổng giám đốc Quan, có phải tìm người dạy dỗ lại Lam Dịch Bân không?” Thấy anh hồi lâu cũng không nói lời nào, Lâm Minh đành phải cẩn thận hỏi. 

Chần chờ một chút, Quan Triều Viễn lại cười lạnh nói: “Không cần, người này tôi muốn tự mình ra tay.” 

“Anh…” Lâm Minh còn muốn nói gì đó. 

Quan Triều Viễn lại ngắt lời anh ta, ra lệnh nói: “Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Tô Lam, cả hướng đi của Lam Dịch Bân và Tôn Ngọc Như kia, cứ hai tiếng báo lại cho tôi một lần!” 

“Vâng.” Lâm Minh gật đầu, vừa định lui ra ngoài, lại bị Quan Triều Viễn gọi lại. 

Quan Triều Viễn cúi đầu suy nghĩ một chút, mới nói: “Tìm hiểu tình hình bản thảo dự toán trong tay Tô Lam bây giờ, tôi muốn thông tin chi tiết.” “Đã rõ.” Lâm Minh đáp lại, sau đó đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK