Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, cả đầu óc của Tô Lam tê dại đi, ngơ ra một lúc, mới lo lắng hỏi: “Bọn họ bây giờ ở đâu?”

 

“Ở… ở trên cây cầu lớn của công viên ven sông.” Sở Thanh Diên khóc trả lời.

 

“Con qua đó ngay.” Nói xong, Tô Lam cất điện thoại đi chạy thẳng ra khỏi chung cư. Chạy ra khỏi chung cư, Tô Lam vội vàng nhìn trái phải, không thấy một chiếc xe taxi nào cả, bất giác nghĩ đến những con kiến trên chảo nóng, lòng nghĩ: Phải làm sao bây giờ? Tô Yên thì còn đỡ, Chi Chi còn nhỏ như vậy, lỡ như nhảy xuống sông rồi, muốn cứu lên cũng là chuyện khó hơn lên trời!

 

Lúc này, Tô Lam nhìn thấy Lâm Minh từ nhà vệ sinh công cộng của chung cư đi ra, lại đảo mắt nhìn, chỉ thấy có một chiếc xe Bentley màu đen của Quan Triều Viễn đậu bên cạnh chung cư.

 

Tô Lam không để ý đến việc mới cãi nhau với người ta xong, chạy thẳng một mạch đến trước chiếc Bentley, mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.

 

Lúc này, Quan Triều Viễn đang ngồi ở ghế lái nhìn thấy Tô Lam đột nhiên lên xe, ngơ ra một lúc.

 

Tô Lam nói thẳng: “Nhanh đưa tôi đến cầu lớn của công viên ven sông!”

 

Nghe vậy, Quan Triều Viễn nhíu mày, cảm thấy cô có chút khác thường, nhưng lửa giận ban nãy vẫn chưa tiêu hết, lạnh giọng nói: “Tôi cũng không phải tài xế của em, vì sao phải nghe em sai khiến?”

 

Lúc này Tô Lam vô cùng khinh thường người đàn ông thù dai này, nhưng bây giờ mình đang cần người ta, phải buông xuống mặt mũi, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Quan Triều Viễn nói: “Tôi có việc gấp, phải đến công viên ven sông lập tức.”

 

“Đó là chuyện của em, tôi còn phải đi hẹn hò đây.” Nhìn dáng vẻ đã mềm yếu của Tô Lam, lòng Quan Triều Viễn tuy đã mềm rồi, nhưng vẫn cứng miệng.

 

Tô Lam nghĩ đến Tô Yên và Chi Chi lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng, tự nhiên không còn hơi chấp nhất với Quan Triều Viễn nữa, tình huống cấp bách, giơ tay nắm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn nói lớn: “Em gái tôi ôm con đi nhảy sông, anh mau đưa tôi qua đó!”

 

Lúc này, Tô Lam lo lắng đến mức chảy nước mắt. Tuy rằng mấy năm này, Tô Yên không coi cô như chị ruột, còn gây phiền phức cho cô, tình cảm chị em của họ gần như đã rạn nứt, nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, Tô Lam lúc này cảm nhận được sâu sắc nhịp tim của mình đập vô cùng mạnh, còn tràn ngập nỗi sợ và lo lắng.

 

Nghe vậy, ánh mắt u ám của Quan Triều Viễn đen lại, lập tức khởi động xe, đạp chân ga, xe lại phóng ra ngoài! Lúc này, Lâm Minh đang đứng bên cạnh xe đợi không kìm được nhíu mày, vốn dĩ anh muốn tránh đi một lát, để thời gian và không gian lại cho hai người đang giận dỗi này, nhưng chưa từng nghĩ là hai người họ lại lái xe đi, vứt cậu ta lại một mình.

 

Nhưng mà nghĩ lại có lẽ tổng giám đốc Quan và cô Tô lần này có thể là sẽ làm lành cũng không chừng, xem ra tối nay thời gian của anh ta thuộc về chính mình rồi, vì thế nhàn nhã vô tư đi dạo trên đường…

 

Xe lái rất nhanh, sắc trời đã sập tối, đúng vào giờ cao điểm, nhưng Quan Triều Viễn vẫn luôn đạp mạnh chân ga.

 

Anh liên tục quay đầu nhìn Tô Lam đang ngồi ở ghế phụ, chỉ thấy đôi mày cô nhíu chặt lại, đôi tay lo lắng dính chặt vào nhau, khóe mắt có nước mắt rơi xuống không ngừng.

 

“Đang yên đang lành sao em em lại đi nhảy sông?” Quan Triều Viễn vừa lái xe vừa chau mày hỏi.

 

Tô Lam không thèm nhìn anh, tùy tiện trả lời: “Còn không phải là gặp được một người đàn ông vô trách nhiệm!”

 

Nghe vậy, Quan Triều Viễn ngơ ra, rồi nói: “Vậy thì cũng không thể ôm con đi nhảy sông được, không xứng để làm mẹ quá rồi.” Tuy rằng lúc này trong lòng Tô Lam cũng nghĩ giống như Quan Triều Viễn, dù sao thì đứa trẻ vô tội, cho dù Tô Lam có chịu uất ức đến mấy, cô cũng không đem tính mạng của con mình ra đùa được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK