Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Lâm Minh tràn đầy niềm vui sướng, sau đó lo lắng nói với Quan Triều Viễn: “Tổng giám đốc Quan, đã hai tối anh không chợp mắt rồi, hiện tại cuối cùng cũng đợi được tin mừng, anh nên về nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Dù sao thì cơ thể anh không thể suy yếu, Minh An chỉ trông chờ vào anh.” 

“Tôi biết rồi, chỗ này giao cho cậu, tôi về nghỉ ngơi một lúc, đúng rồi, cậu trao đổi với bác sĩ, tôi muốn nhanh chóng làm phẫu thuật cho Minh An.” Quan Triều Viễn dặn dò. 

“Vâng.” Lâm Minh gật đầu. 

Nói rồi Quan Triều Viễn quay người bước đi về hướng khác trong hành lang. 

Thấy vậy, Lâm Minh vội vàng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Quan, lối ra ở bên kia!” Anh ta chỉ vào hướng ngược lại hướng đi của Quan Triều Viễn. 

Quan Triều Viễn lại quay đầu mỉm cười với Lâm Minh: “Tôi đi thăm em gái của Minh An.” 

"Ồ” Lâm Minh gật đầu. 

Quan Triều Viễn đi đến phòng chăm sóc em bé. Ở đây có hàng chục em bé vừa mới chào đời, tất cả được đưa vào lồng ấp bởi nhiều lý do khác nhau và được các y tá chuyên nghiệp chăm sóc. 

(DX 

Vách tường của phòng chăm sóc em bé đều là thủy tinh trong suốt, như vậy các bậc phụ huynh có thể dễ dàng đến thăm nom nhưng lại không mang bất kỳ vi khuẩn vào phòng theo dõi ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em bé. 

Nhìn đứa con gái trên chiếc nệm nhỏ màu hồng phấn, ánh mắt Quan Triều Viễn hiện lên một tia sáng vừa sâu lặng vừa dịu dàng của tình ba. 

Anh giơ tay ra chạm vào lớp thủy tinh ở trước mắt, con bé đang ngủ say, đôi má màu hồng nhạt bầu bĩnh, nhưng lại hơi gầy gò. 

Quan Triều Viễn lặng lẽ âm thầm chạy qua đây thăm con bẻ mỗi ngày, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn đối với sinh mệnh nhỏ bé này. Vì cứu Minh An mà anh đã hy sinh sức khỏe của cô bé. 

Đêm nào Quan Triều Viễn cũng không ngủ được, thậm chí còn hút thuốc rất nhiều, sáng ngày hôm sau gạt tàn thuốc hầu như đầy. 

“Con à, ba xin lỗi con, nhưng thực sự ba không còn lựa chọn nào khác, ba không thể đánh 

mất con, cũng không thể đánh mất anh trai con!” Quan Triều Viễn nói với con gái trong đáy lòng mình. 

Quan Triều Viễn thầm thề trong lòng: Sau này anh nhất định phải bồi thường cho con bé, để cho con bé trẻ thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất trên thế gian này! 

Tất nhiên, anh còn nợ một người nữa nhiều hơn, đó chính là mẹ của công chúa nhỏ và hoàng tử nhỏ, sau này anh nhất định phải bồi thường cho Tô Lam, để cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trong gia đình. 

Lúc Quan Triều Viễn âm thầm thề trong lòng, sau lưng vang lên giọng nói của một người đàn ông. 

“Cô bé ở bên này, chậm lại một chút.” 

Đó chính là giọng nói của Quan Khởi Kỳ, Quan Triều Viễn có thể nhận ra điều này ngay từ phản ứng đầu tiên. 

Sau đó, anh quay người trốn vào một góc. 

Quan Triều Viễn thò đầu ra nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đang đỡ Tô Lam bước đi từng bước chậm rãi đến trước chỗ thủy tinh lớn đó. Anh nhìn Tô Lam từ xa. Tóc cô rối bù sau đầu, trên người mặc quần áo bệnh viện, một tay ôm lấy bụng dưới, còn cau mày yếu ớt, chắc là do vết thương vô cùng đau đớn? 

Nhìn thấy sắc mặt xanh xao, hốc hác của Tô Lam, Quan Triều Viễn nhíu mày, muốn tiến lên phía trước, nhưng trong lòng lại vang lên một giọng nói: "Bệnh tình của Minh An còn chưa biết thế nào, bây giờ không phải lúc để họ đoàn tụ. Hơn nữa cơ thể của cô còn đang rất yếu, không chịu được kích thích và lo âu quá mức." 

Quan Khởi Kỳ cẩn thận dìu Tô Lam đến phòng chăm sóc trẻ em có mặt kính lớn ở phía trước, chỉ vào một đứa bé được quấn trong chăn màu hồng, cười nói: "Con bé ở đây!" 

Theo hướng ngón tay của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam nhìn thấy một đứa bé gầy gò, khuôn mặt hồng nhuận, lông mi dài, nếu không phải quá gầy thì sẽ càng xinh đẹp hơn. 

Tô Lam đưa tay vuốt ve mặt kính, giống như đang chạm tay vào mặt con gái, ánh mắt chăm chủ quan sát em bé, trong lòng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt. 

Lần sinh trước, lúc bác sĩ thông báo con cô bị chết yểu, thậm chí cô không nhìn con trai lấy một cái, cho đến bây giờ, cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó. 

Khi nhìn thấy con gái trước mặt, Tô Lam nhớ lại đưa bé đã qua đời, không kiềm chế được cảm xúc, hai mắt đẫm lệ. 

Quan Khởi Kỳ ở bên không hiểu, vội vàng khuyên nhủ: "Em nhìn thấy con gái vui quá hả, sao lại khóc?" 

Đúng lúc đó, Quan Khởi Kỳ lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra, rút một tờ đưa cho Tô Lam. 

Tô Lam nhận lấy khăn giấy, nói: "Cảm ơn anh." 

Quan Khởi Kỳ cho là có lo lắng cho sức khỏe của con gái nên vội vàng giải thích: "Bác sĩ nói mặc dù là sinh non nhưng chỉ số cơ thể của con bé rất tốt, đại khái khoảng nửa tháng nữa có thể xuất viện về nhà rồi!" 

"Thật sao? Anh không lừa tôi chứ?" Tô Lam nhìn Quan Khởi Kỳ bằng ánh mắt nghi ngờ, sợ rằng anh ấy đang nói dối để mình yên tâm. 

"Tôi đã lừa em bao giờ chưa? Vậy đi, nếu tôi nói láo, em cứ coi đầu tôi là trái bóng mà đá, thế đã được chưa?" Quan Khởi Kỳ không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết khua chân múa tay về phía cô. 

"Đầu anh ta quả, tôi đã làm sao được." Nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Lam, không những thể có còn đùa lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK