Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có Minh An dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lam. Một cậu bé hay nói thế mà bây giờ lại im lặng hơn nửa giờ. 

Sau khi Kiều Tâm đi vòng quanh Tô Lam, cô ấy cũng cười nói: “Chiếc váy này gần như là hoàn hảo một trăm phần trăm rồi, không cần phải chỉnh sửa gì nữa” 

Tô Lam cười nhìn Kiều Tâm nói: “Cậu cũng là phù dâu xinh đẹp nhất.” 

Kiều Tâm vươn tay đặt lên eo mình làm dáng: “Đương nhiên rồi!” 

Kiều Tâm ở lại đến chiều mới rời đi. 

Tô Lam cẩn thận treo chiếc váy cưới vào tủ rồi mới bước ra khỏi phòng ngủ. 

Nhìn thấy Xuân Xuân đang ngủ say trong ngực chị Vu, cô mỉm cười nói: “Xuân Xuân ngủ rồi 

sao?” 

Chị Vu gật đầu: “Ừ.” 

Lúc này Tô Lam mới nhớ tới Minh An, liền hỏi: “Minh An đầu rồi?” 

Chị Vu nhẹ nhàng nói: “Thằng bé đang chơi đồ chơi ngoài ban công. Tôi đưa Xuân Xuân vào phòng ngủ trước đã.” 

Tô Lam gật đầu: “Được.” 

Nhìn chị Vụ bế Xuân Xuân đi vào phòng ngủ, Tô Lam xoay người ra ban công. 

Minh An ngồi quay lưng về phía Tô Lam, trên tay cầm đồ chơi. Tô Lam nghe được tiếng khóc nức nở. 

Cô bước nhanh đến trước mặt Minh An, nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé chan đầy nước mắt, cô không khỏi lo lắng! 

“Minh An, con làm sao vậy?” Tô Lam nghi ngờ hỏi, chẳng phải vừa rồi vẫn còn đang rất ổn sao, sao bây giờ lại khóc rồi? Tô Lam cho rằng đó là bởi vì cậu bé không quen sống ở đây. 

Nghe thấy câu hỏi của mẹ, Minh An ngước mắt lên nhìn cô, sau đó không thể kiềm chế được nữa mà khóc ầm lên. 

Tiếng khóc của Minh An khiến Tô Lam vô cùng đau lòng. Cô vội vàng tiến lên ôm lấy Minh An, VỖ về sau lưng cậu bé rồi nhẹ giọng hỏi: “Minh An, có chuyện gì vậy? Con không quen sống ở đây sao? Hay là con nhớ ba?” 

Minh An nức nở hỏi: “Mẹ, mẹ thực sự muốn kết hôn với chú luật sư đó sao?” 

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi nói: “Minh An, không được thiếu lễ phép như vậy!” 

Mặc dù tuổi của đứa bé này còn nhỏ, nhưng tựa như cái gì cũng biết vậy. Thậm chí Minh An còn biết Quan Khởi Kỳ là một luật sư. 

Hai bàn tay nhỏ bé của Minh An nắm lấy tay Tô Lam: “Mẹ, mẹ đừng gả cho chủ Khởi Kỳ được không?” 

Tô Lam nhíu mày hỏi: “Con vì chuyện này mà không vui sao?” 

Minh An mếu máo, khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ thất vọng: “Con buồn thay cho ba” Nghe vậy, Tô Lam an ủi: “Minh An, sau này ba sẽ có hạnh phúc của ba, mà mẹ cũng sẽ có hạnh phúc của mẹ. Con vẫn là một đứa bé nên chưa hiểu chuyện này, vậy nên đừng lo lắng việc của người lớn. Con chỉ cần vui vẻ là chính mình là được. Con hiểu không?” 

Minh An nhấn mạnh: “Mẹ, con đã lớn rồi, con biết tất cả!” 

Nhìn thấy Minh An bướng bỉnh, Tô Lam đột nhiên không biết nên nói cái gì. 

Cô cho rằng Minh An còn nhỏ, Xuân Xuân lại càng chưa biết gì nên đã không nghĩ đến cảm nhận của hai đứa trẻ. Bây giờ xem ra Minh An thật sự không còn nhỏ nữa, ít nhất cậu bé cũng đã hiểu được mọi chuyện rồi. 

Ngay sau đó, Minh An lập tức vừa khóc vừa kéo tay Tô Lam cầu xin: “Mẹ với ba, cả Minh An và Xuân Xuân nữa, chúng ta là một gia đình. Mẹ đừng rời khỏi gia đình của chúng ta được không?” Tô Lam nhíu mày nhìn Minh An. Nhất thời cô không biết nên nói gì, cũng không biết phải giải thích và thuyết phục đứa con trai yêu quý của mình như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK