Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nghĩ lại như vậy sẽ yếu thế quá rồi, còn là vì không có năng lực mà bị đuổi đi, hơn nữa thái độ vênh váo của Tôn Ngọc Như khiến người khác ngứa ngày trong lòng. 

Vì thế, Tô Lam quyết định chiến đấu đến cùng, cho dù ra sao thì một tháng ở đây phải được làm chính thức, nếu như đến lúc đó thật sự không muốn làm thì mới từ chức. 

Như vậy thì có thể chứng minh được năng lực của mình không kém cô ta là bao, bớt diễu võ dương oai trước mặt mình đi, không phải cô không đạt được yêu cầu của Khải Hàng mà là cô không muốn ở lại đây thôi. 

Hơn nữa bây giờ thị trường làm việc đâu đâu cũng là khó khăn, đến đâu cũng có mặt xấu, ở đây không được nữa thì đi nơi khác cũng không khá hơn, vừa khéo lại có thể rèn luyện được bản thân. 

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Lam đứng lên, hít sâu một hơi sau đó đi ra ngoài, một tháng này, nhất định là sẽ không nhẹ nhàng được rồi. 

Ba ngày sau, Tô Lam tăng ca xem hết tập tài liệu dày một tấc đó, kế đó cô đi vào phòng làm việc của Tôn Ngọc Như. 

“Jessica, tài liệu cô đưa tôi đã xem qua một lần rồi.” Tô Lam nói với Tôn Ngọc Như đang ngồi làm việc trước máy tính. 

“Được rồi, tôi biết rồi.” Tôn Ngọc Như gật đầu, không ngẩng đầu lên. 

Nhìn thấy Tôn Ngọc Như không có ý muốn để ý đến mình, Tô Lam cau mày, rồi hỏi: “Jessica, cô có thể sắp xếp công việc cho tôi chưa?”, nghe đến lời này, Tôn Ngọc Như mới dừng công việc trên tay lại, ngẩng đầu nhìn Tô Lam, nói: “Tô Lam, vốn dĩ tôi muốn sắp xếp một án kiện cho cô nhưng gần đây án kiện trên tay tôi có độ khó tương đối cao, đừng nói đến cô vẫn chưa được làm chính thức, ngay cả kế toán viên có kinh nghiệm cũng không thể độc lập hoàn thành được, vì thế cô có phải đợi vài ngày nữa không? Đợi công việc trên tay tôi có án kiện đơn giản rồi, tôi mới đưa cho cô?” 

Nghe vậy, Tô Lam cau mày. 

Thật ra cô quá hiểu chiêu này của Tôn Ngọc Như rồi, chẳng qua cô ta đang làm khó mình một chút, sắp xếp cho mình một án kiện khó thôi.

Nhưng cô ta lại không muốn để lại cái danh làm khó mình, vì thế mới cố ý nói vậy. 

Tô Lam biết nếu như mình đồng ý với ý kiến đợi vài ngày của cô ta, vậy thì chắc là nhiều ngày sau cũng không thấy mình được sắp xếp công việc, cái cớ là trên tay không có công việc đơn giản thích hợp.

Cho dù như vậy, cô cứ nghênh chiến là được rồi, vừa hay lại có thể thử thách năng lực làm việc của mình, dù sao thì sau khi có Xuân Xuân thì đã lâu lắm rồi cô không có độc lập hoàn thành một án kiện chuyên nghiệp, bây giờ vừa hay có thể rèn luyện bản thân mình một chút. 

Vì thế, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt cười như không cười của Tôn Ngọc Như. 

“Jessica, không cần đợi đâu, cô cứ tùy ý sắp xếp cho tôi một án kiện là được rồi.”

Nghe vật, Tôn Ngọc Như nhíu mày, giả vờ khó xử nói: “Tô Lam, trên tay tôi có hai án kiện, nhưng tương đối khó, cô nghĩ kĩ chưa, muốn xử lý được án kiện này cũng phải nửa tháng, cô có một tháng thử việc, nếu như án kiện này hoàn thành không tốt, vậy thì cô không còn cơ hội nữa.” 

Lời của Tôn Ngọc Như rất rõ ràng, chính là nói làm không tốt án kiện này thì cô có thể về nhà rồi, hơn nữa nguyên nhân là do năng lực của mình không đủ, không thể gánh vác được công việc của Khải Hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK