Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có lẽ vì nghe thấy giọng Tô Lam nên Quan Triều Viễn đang bơi đã quay đầu lại, anh vươn cánh tay phải của mình ra, làm dấu OK.

 

Nhìn thấy dấu tay này của anh, Tô Lam yên tâm hơn đôi chút. Vì chỉ cần là chuyện anh đồng ý với cô thì chắc chắn sẽ làm được, cô vẫn tin tưởng anh điều này.

 

Hơn nữa vừa rồi cô cũng đã nhìn thấy kỹ năng bơi của Quan Triều Viễn, quả thực rất tốt, cô lập tức tin rằng anh là quán quân bơi lội ở trường. ngôn tình sủng

 

Cô phát hiện bây giờ anh nói gì cô cũng tin anh hết, lẽ nào là vì bây giờ cô chỉ có mỗi anh là cọng rơm cứu mạng sao?

 

Bản thân Tô Lam cũng không rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng, cô vẫn tin tưởng anh.

 

“Anh cẩn thận đấy!” Tô Lam hét lớn về phía dòng sông.

 

Tô Lam không nhìn rõ Quan Triều Viễn có nghe thấy lời cô nói hay không, chỉ thấy dòng sông cuồn cuộn không thấy bờ bên kia. Cô chỉ có thể thầm cầu nguyện: Hi vọng người thân của cô đều bình an vô sự, hi vọng ba của con cô bình an quay về…

 

Khoảng hơn mười phút trôi qua, cuối cùng Tô Lam cũng nhìn thấy tay Quan Triều Viễn kéo một người từ phía xa bơi lại.

 

Thấy anh cuối cùng cũng cứu được Tô Yên về, Tô Lam lòng đầy kích động, hốc mắt ầng ậc nước.

 

Lúc này, hai chiếc xe cứu thương chạy đến.

 

Một chiếc chở Sở Thanh Diên đã ngất xỉu và Chi Chi rời đi.

 

Chiếc xe cứu thương còn lại đang ở bên bờ đợi cứu người, đợi người cần được cứu lên bờ. Chẳng bao lâu sau, Quan Triều Viễn đẩy Tô Yên lên bờ, Tô Lam nhìn Tô Yên đang ho, cô biết có lẽ Tô Yên không sao rồi. Sau đó, cô nhìn Quan Triều Viễn, đầu mày anh cau chặt, khuôn mặt méo mó, trông như đã kiệt sức. Người bên bờ muốn kéo anh lên, nhưng đột nhiên cơn sóng đánh tới cuốn anh vào dòng sông, cơ thể dập dềnh, nằm ngửa trong nước. Người vừa rồi bơi đầy điêu luyện trong nước như đã biến mất, anh bắt đầu vùng vẫy.

 

Thấy tình hình như vậy, Tô Lam bước lại gần sông, hét lớn về phía Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, anh lên đi, lên bờ đi!”

 

Nhưng Quan Triều Viễn lúc này chỉ nở một nụ cười tái nhợt với Tô Lam đang gọi anh, anh lắc đầu, như thể đã không còn sức để làm gì nữa!

 

“Người đâu, mau cứu người, anh ấy hết sức rồi!” Tô Lam quay đầu nhìn đám đông bên sông, hét lên.

 

Quan Triều Viễn bị nước sông cuốn đi ngày càng xa, dần dần chỉ còn lại một cái đầu.

 

Gái trai già trẻ đứng bên bờ lần lượt lắc đầu, nói: “Phải bơi giỏi lắm mới có thể xuống nước cứu người, tôi thấy cậu ta kiệt sức, bị chuột rút rồi.”

 

“Tình hình thế này rất nghiêm trọng, chuột rút thì không bơi được nữa.”

 

“Đúng vậy, người bơi không giỏi mà xuống nước, nói không chừng còn chết chung luôn ấy chứ!”

 

Nghe thấy lời bàn tán của những người phía sau, Tô Lam lập tức không còn chỗ dựa, nỗi hoảng sợ trong lòng như thủy triều vô biên ập đến.

 

Không! Không được, cô không cho phép Quan Triều Viễn xảy ra bất cứ chuyện gì, cô không thể không có anh, Minh An và Xuân Xuân cũng không thể không có ba!

 

Ngay sau đó, Tô Lam như phát điên chạy vào lòng sông, vừa chạy vừa khóc la: “Quan Triều Viễn, anh quay lại đây!”

 

Trịnh Hạo đang nhìn bác sĩ cấp cứu cho Tô Yên, thấy Tô Lam muốn làm chuyện ngốc nghếch thì lập tức lao tới, mấy bước chân đã đuổi kịp cô.

 

Lúc này, nước sông đã ngập đến eo Tô Lam và Trịnh Hạo, nhưng Tô Lam lại không hề sợ hãi, mặc dù cô cũng chẳng biết bơi, điều cô sợ là sau này không còn gặp lại Quan Triều Viễn nữa.

 

“Tô Lam, cô bình tĩnh lại, đừng làm chuyện ngốc nghếch!” Trịnh Hạo nắm lấy cánh tay Tô Lam, hét lên với cô. “Anh buông tôi ra!” Tô Lam vừa khóc vừa giãy giụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK