Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Chuyện này thật ra anh cũng đã nghe nói rồi, Diệp Vĩnh Thành tìm anh để than phiền rất nhiều lần, nói bây giờ ông già uy hiếp cậu ta, nếu như không kết hôn với Hồ Mỹ Ngọc sớm thì sẽ tước đoạt quyền thừa kế của anh ta, cho nên bây giờ Diệp Vĩnh Thành không thể không qua loa lấy lệ với ông già và Hồ Mỹ Ngọc, Hồ Mỹ Ngọc đó thật sự giống như hoàn toàn không thấy khi Diệp Vĩnh Thành ở cạnh cô ta thì mặt mày luôn cau có, mà ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Đây thật đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời." Quan Khởi Kỳ buồn cười nói.

 

Nghe vậy, Tô Lam không thể tin nổi, cười lạnh lùng rồi nói: "Chính ông ta nhặt rác thì cũng thôi đi, còn bắt con trai mình cũng phải nhặt rác theo, thật sự không hiểu ông ta đang nghĩ gì."

 

"Hình như em rất quan tâm đến hai ba con Diệp Thế Vĩ nhỉ?" Quan Khởi Kỳ không hiểu nguyên nhân cho nên hỏi.

 

Nói đến đây rồi, Tô Lam đã biết phần thắng của mình cũng không lớn, cho nên nói luôn: "Em tiếp quản bản thảo dự toán của Khải Hàng, là do Hồ Tinh phụ trách, bà ta muốn nâng bản dự toán cao lên, sau đó vét tiền về mình, cho nên bây giờ đang mắc kẹt."

 

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ nói: "Bình thường, anh đã nghe Diệp Vĩnh Thành than phiền rất nhiều lần, mặc dù Diệp Vĩnh Thành du học từ nước ngoài trở về, nói thật cũng là do điều kiện gia đình vượt trội cho nên chưa chịu khổ bao giờ, nếu như không thừa kế gia sản, cuộc sống sau này của anh ta sẽ rất khổ sở, với cả anh ta cũng không cam lòng, dù sao thì cơ nghiệp của nhà họ Diệp cũng là vì mẹ anh ta cho nên mới sáng lập, đương nhiên anh ta không muốn đưa cho người khác không công, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy lệ với ông già và Hồ Mỹ Ngọc."

 

Nghe nói như vậy, Tô Lam không nhịn được cười. Nghĩ trong lòng: Vẫn là Hồ Tinh có thủ đoạn, đã từng tuổi này rồi còn để mình gả vào nhà giàu có, hơn nữa còn giải quyết chuyện chung thân đại sự cả đời cho con gái, Tô Mạnh Cương cũng chỉ là bàn đạp cho bà ta mấy năm qua thôi, ngẫm lại thì đau khổ nhất cũng chỉ có mẹ của mình, gần hai mươi năm, bà chỉ cô đơn một mình dắt theo hai chị em cô, nghĩ lại là cảm thấy chua xót.

 

"Tô Lam, có muốn anh giúp em một tay không?" Nhìn thấy đôi lông mày của Tô Lam nhíu chặt, Quan Khởi Kỳ ân cần nói.

 

"Không cần!" Tô Lam lập tức lắc đầu từ chối, sau đó nói: "Sau này chuyện của em tự em sẽ giải quyết, anh không cần nhúng tay vào."

 

"Ồ." Quan Khởi Kỳ vô cùng thất vọng, nhưng rồi cũng gật đầu.

 

Tô Lam cảm thấy không có gì để nói với anh ta nữa, cho nên cười miễn cưỡng nói: "Không phải anh nói bên kia có bạn của anh sao? Anh đi qua đó đi."

 

Quan Khởi Kỳ có hơi chần chờ, sau đó gật đầu một cái: "Vậy anh đi đây."

 

Vừa dứt lời đã xoay người rời đi.

 

Nhìn bóng lưng cô đơn của anh ta, trong lòng Tô Lam cũng rất hụt hẫng.

 

Lúc này, bỗng nhiên Tô Lam cảm giác sau lưng mình chợt lạnh, cảm giác có người đi tới sau lưng cô.

 

Cô nhanh chóng xoay người, nhìn thấy một người có dáng người cao lớn mặc tây trang màu đen cùng với một khuôn mặt lạnh lùng.

 

Đột nhiên thấy Quan Triều Viễn đi đến trước mặt mình, Tô Lam nhíu mày lại.

 

Không chờ Tô Lam nói chuyện, Quan Triều Viễn đã mở miệng nói trước: "Anh ta và em đã nói gì rồi?"

 

Trong giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo ý tra hỏi, hơn nữa vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như cô là một tên trộm, bị cảnh sát là anh bắt được tại trận, làm cho Tô Lam vô cùng không thoải mái.

 

Cho nên, Tô Lam lập tức duỗi thẳng sống lưng, hất cằm nói với Quan Triều Viễn: "Tôi nghĩ tôi không cần trả lời câu hỏi này của anh đâu nhỉ?" Lời nói của Tô Lam lập tức làm cho Quan Triều Viễn nhíu chặt mày, anh đưa tay cầm lấy cánh tay của cô, nói với giọng không vui: "Không phải em đã cắt đứt với anh ta rồi sao? Sao lại còn dây dưa không rõ ràng hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK