Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thoáng chốc, một cánh tay mạnh mẽ nhanh chóng ôm lấy eo của cô, kéo cô vào một vòng tay ấm áp.

 

Sau đó một giọng nam trầm thấp, quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu.

 

“Chủ tịch Diệp, có chuyện gì lại không thể đàng hoàng nói chuyện, ông muốn ra tay đánh một cô gái tay trói gà còn không chặt sao?”

 

Tô Lam ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị dưới ánh đèn mờ tối, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, tại sao anh ấy lại đến đây?

 

Khi nhìn thấy rõ người tới là ai, Diệp Thế Vĩ không nhịn được liền giải thích: “Hóa ra là tổng giám đốc Quan, con nhóc này đã xúc phạm vợ tôi, cho nên tôi mới không nhịn được muốn dạy cho cô ta một bài học.”

 

Lúc này bàn tay của Quan Triều Viễn hơi dùng sức, Diệp Thế Vĩ kia lập tức nhe răng trợn mắt.

 

“Tổng giám đốc Quan, tay của cậu khỏe quá, tôi lớn tuổi rồi, nhưng mà không chịu nổi, không chịu nổi đâu!” Diệp Thế Vĩ cau mày, lúc này nụ cười trên mặt ông ta còn khó coi hơn cả khóc, tay còn lại chỉ vào cánh tay đang bị Quan Triều Viễn nắm.

 

Nghe ông ta nói như vậy, Quan Triều Viễn mới thả cánh tay của Diệp Thế Vĩ ra, khóe miệng hiện ra một nụ cười giễu cợt: “Chủ tịch Diệp, theo như tôi được biết thì những lời mà cô gái này nói không hề sai, tôi nghĩ ông vẫn chưa hiểu rõ về vợ của mình!”

 

Nghe anh nói câu này, lông mày của Diệp Thế Vĩ nhíu lại, ông ta nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn một lúc lâu, hình như đã thu hút được sự chú ý từ ông ta.

 

Sau đó ánh mắt của Diệp Thế Vĩ lại nhìn về phía khuôn mặt của Tô Lam, nhìn thấy một cánh tay của Quan Triều Viễn đang ôm eo cô, dáng vẻ vô cùng bảo vệ, ông ta không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Quan, cô gái này là…”

 

“Mẹ của con tôi!” Quan Triều Viễn trả lời vô cùng thuần thục.

 

Tô Lam đang được Quan Triều Viễn ôm lập tức cau mày khi nghe anh nói câu này. Sau khi kinh ngạc, lúc này cô mới nhận ra thân thể của mình gần như dán sát vào người anh, thật sự rất khó coi, vì vậy cô muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể của anh giống như tường đồng vách sắt, cô hoàn toàn không thể lay chuyển được một chút nào, cho dù cô cố gắng tạo chút khoảng cách cũng không được, bàn tay đang ôm eo cô của anh thực sự quá chặt.

 

Nghe thấy câu trả lời này, Diệp Thế Vĩ kinh ngạc một lúc, sau đó mới mở miệng líu lưỡi nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tổng giám đốc Quan, vừa rồi là do tôi nhất thời bốc đồng!” Có thể nhìn ra Diệp Thế Vĩ vô cùng kiêng dè Quan Triều Viễn, theo lý mà nói, tuổi của ông ta cũng không còn nhỏ, đáng ra phải là bậc cha chú của Quan Triều Viễn, nhưng Tô Lam đã từng làm việc ở Thịnh Thế, cũng hiểu được lượng mua các công nghệ phần mềm trong cả tập đoàn Thịnh Thế là rất lớn, đặc biệt là công nghệ phần mềm được sử dụng trong các sản phẩm, có thể nói Quan Triều Viễn chính là cha mẹ cơm áo của Diệp Thế Vĩ, tất nhiên ông ta rất sợ anh.

 

“Bốc đồng cũng không sao, chỉ cần sau này ông nhớ rõ đây là mẹ của con tôi là được.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói.

 

“Tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, nhất định sẽ nhớ kỹ, xin lỗi không tiếp được, xin lỗi không tiếp được.” Diệp Thế Vĩ lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mấy cái trên cái đầu sáng ngời của mình, sau đó xấu hổ đi ra khỏi sân thượng.

 

Sau khi Diệp Thế Vĩ rời đi, Tô Lam nói với giọng vô cùng phản cảm: “Bây giờ có thể thả tôi ra chưa?”

 

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn Tô Lam đang nâng cằm, ánh mắt mang theo sự ngang bướng, anh nhíu mày, bỗng nhiên không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt của cô.

 

Tô Lam bỗng nhiên bị hôn một cái, mặc dù nhất thời có chút luống cuống, nhưng vẫn tức giận vươn tay muốn đẩy anh ra.

 

Nhưng mà cánh tay của Quan Triều Viễn vẫn giữ chặt lấy vòng eo thon của cô.

 

“Lưu manh!” Tô Lam không thể lay chuyển được anh, lập tức mắng. Nghe thấy câu chửi này, Quan Triều Viễn cũng không tức giận, ngược lại còn cười nói: “Không phải em cũng đã từng thích lưu manh sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK