Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Một lời đã định!" Thấy Tô Lam đã đồng ý, Quan Khởi Kỳ vui mừng khôn xiết, vội chạy vào phòng gọi điện cho bà ngoại. Còn Tô Lam vẫn ngồi trước bàn ăn, suy nghĩ đủ chuyện, dường như mấy năm nay sau lưng vẫn luôn có một bàn tay vô hình đẩy cô tiến về trước, mà chính bản thân cô lại chẳng biết cuối cùng mình sẽ đi đến chốn nào. 

Hai ngày sau, Quan Khởi Kỳ chở Tô Lam mang theo hành lý lớn hành lý nhỏ đến nhà bà ngoại. 

Sau khi xe chạy khoảng một tiếng, Quan Khởi Kỳ cho xe dừng ở một nơi có phong cảnh tươi 

đęp. 

Nơi này dựa vào núi, còn có một dòng suối nhỏ chảy qua, nước suối trong veo, có thể nhìn thấy tôm nhỏ và cả con dưới đó. 

Mùa thu chính là mùa thu hoạch, có cây táo, cây hồng, trên cây táo đã kết quả hơi đo đỏ. 

Thấp thoáng ngay dưới những cây này, một ngôi nhà cao lớn đã có chút năm tháng tọa lạc ở ngay trước mắt, gạch xanh tường trắng, tựa như bước vào trong tranh. 

Đứng ở trên vùng đất này, Tô Lam cảm thấy hít thở cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cảnh đẹp trước mắt thật sự khiến người ta không dời nổi mắt, thảo nào bà ngoại của Quan Khởi Kỳ thích sống một mình ở chốn bồng lai tiên cảnh này. 

"Nơi này không tồi chứ?" Quan Khởi Kỳ mỉm cười gõ cổng của ngôi nhà trước mắt. 

"Không ngờ vùng ngoại thành Giang Châu còn có một nơi chưa bị khai phá như vậy. Trong ấn tượng của Tổ Lam, cảnh đẹp xung quanh Giang Châu đều bị khai phá thành biệt thự và khu du lịch, nơi có phong cảnh đẹp và yên tĩnh giống như vậy thật sự không thấy nhiều. 

Sau đó, cửa gỗ của ngôi nhà được mở ra từ bên trong, có một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ăn mặc rất mộc mạc đi ra. 

"Chị Bình!" Quan Khởi Kỳ mỉm cười chào hỏi. 

Chị Bình nhìn thấy Quan Khởi Kỳ thì rất nhiệt tình: "Cậu chủ, cậu về rồi à? Đây chính là cô Tô mà bà cụ nhắc đến phải không? Ôi chao, vừa nhìn đã biết là người ở nơi rộng lớn, vừa mang phong cách tây vừa trang nhã!" 

"Chị Bình." Nhìn thấy ánh mắt mà chị Bình nhìn mình, mặt Tô Lam không khỏi đỏ lên. 

Hôm nay cô cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen dài dáng rộng, một chiếc quần bó màu đen và một đôi giày vải đế bằng, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản. Nếu như kiểu như vậy cũng được coi là phong cách tây, vậy thì chị Bình thật sự quá khen rồi. 

Lúc nãy ở trên đường Quan Khởi Kỳ đã kể sơ qua về tình huống ở đây, chị Bình là người chăm sóc cho bà ngoại của Quan Khởi Kỳ, tính cách nhiệt tình thực tế, nhà ở ngay gần đây, nghe nói đã chăm sóc bà cụ chừng mười năm rồi. 

"Bà ngoại đâu?" Quan Khởi Kỳ hỏi tiếp. 

"Đang ở trong phòng chờ hai người đấy, vừa rồi còn bảo chị ra ngoài cửa xem hai em đã tới hay chưa." Chị Bình cười đáp. 

"Chị Bình, làm phiền chị cất hành lý vào trong phòng" Quan Khởi Kỳ nói xong bèn kéo Tô Lam đi vào nhà. 

Bước vào ngôi nhà này, Tô Lam vừa nhìn đã thích nơi này. 

Đường mòn lát đá cuội, chòi nghỉ mát nhỏ nhắn theo kiểu cổ, giàn nho cao cao kết đầy trái nho màu xanh, còn trồng rất nhiều loại rau, có mướp, cà chua, đậu cô ve và các loại cà, quả thật là một vườn rau cỡ nhỏ. 

"Bà ngoại thích ăn rau tự trồng, tươi mới không có thuốc trừ sâu, ở đây đều là sản phẩm hữu CƠ, rất thích hợp cho em ăn" Quan Khởi Kỳ vừa đi trước dẫn đường vừa giải thích. 

Nhà chính không chia gian, rất rộng rãi, lúc đi vào rất mát mẻ, hơn nữa còn sáng sủa sạch sẽ, vật dụng trong nhà đều được làm từ gỗ thật, chắc là đều có tuổi rồi, vừa nhìn đã biết là loại gỗ rất quý giá. 

"Bà ngoại!" Quan Khởi Kỳ vừa gọi vừa đi xuyên qua phòng khách, bước vào một căn phòng trông như phòng ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK