Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan Triều Viễn sững người khi thấy Tô Lam đột nhiên xông vào. 

Da đầu Tổ Lam tê rần khi nhìn thấy cơ bụng cường tráng của anh, hơn nữa thắt lưng của anh cũng đã được gỡ ra, lộ ra hoa văn da báo bên trong, cô bất chợt cau mày. 

Quan Triều Viễn thấy mắt Tô Lam dán chặt vào người mình, đôi mắt anh đen lại, khàn giọng hỏi: “Em ngắm đủ chưa?” 

Tô Lam nghe vậy mới hồi thần lại, mặt đỏ lên rồi vội vàng quay lưng lại, trách móc: “Anh thay đồ sao không khóa cửa?” 

“Tôi đang thay đồ ở trong phòng mình, là tự em xông vào mà không gõ cửa được chưa?” Quan Triều Viễn bước lên trước hai bước, đi đến sau lưng cô. 

Tô Lam cảm nhận được giọng nói càng lúc càng gần nên quay người lại, suýt nữa đã va vào anh. 

Tình huống cấp bách, Tô Lam lùi lại vài bước, lại vô tình đụng vào cánh cửa! 

“Ui da!” Tô Lam gi da một tiếng, tay đỡ nơi vừa bị va vào. 

Lúc này, Quan Triều Viễn dùng tay ấn vào cánh cửa trên đầu Tô Lam, chiều cao của anh và cánh cửa vừa khéo khóa chặt Tô Lam lại. 

Tô Lam cảm thấy hơi thở của anh hoàn toàn bao lấy cô, thì tim cô đập thình thịch không ngừng. 

“Ánh mắt vừa rồi của em như một con báo cát vậy” Anh mang theo hơi thở ấm nóng, thấp 

giọng nói bên tai cô. 

Tô Lam cảm thấy tại mình ngứa ngáy vô cùng, đợi đến khi hiểu được lời của anh thì xấu hổ đẩy anh một cái: “Anh mới giống, đáng ghét!” 

Tô Lam nói xong thì quay lưng đi. 

Nhưng người phía sau lại nắm lấy cổ tay cô. 

“Anh muốn làm gì?” Tô Lam cảm thấy cổ tay mình đau, ánh mắt lộ ra vẻ căng thẳng. 

Cô biết mình dọn vào nhà anh là đi vào hang cọp, bây giờ cô mới đến chưa được nửa tiếng, anh đã lộ nguyên hình rồi, sao mà cô ngốc vậy chứ? Ngốc đến mức hoàn toàn tin những lời anh nói, lẽ nào mình chịu thiệt còn chưa đủ sao? 

“Em muốn tôi làm gì đây?” Ánh mắt Quan Triều Viễn mờ ám nhìn chằm chằm vào cô đang hoang mang. 

“Tôi… Quan Triều Viễn, tôi cảnh cáo anh, anh muốn chiếm hời từ tôi thì tôi sẽ đi ngay lập tức!” Tô Lam ngẩng đầu nói. 

Thật ra sao mà cô không biết cô không phải đối thủ của anh, bây giờ nếu như anh muốn làm gì mình thì cô không còn cách nào khác, tội nghiệp cho một chú bạch dương như cô rơi vào hang cọp. 

Tiêu rồi, sao coi lại không thấy đau khổ chút nào mà ngược lại còn rất mong chờ vậy? 

Không lẽ là vì thiếu vắng đàn ông lâu quá? Mặt Tô Lam đỏ lên nhưng cô vẫn giả vờ điềm nhiên như không trước mặt anh. 

Quan Triều Viễn nghe vậy thì rất ngoan ngoãn buông cô ra ngay lập tức, sau đó quay người lấy một chiếc áo sơ mi trắng tinh ra khỏi tủ áo mặc lên người, vừa cài cúc vừa nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ em.” 

Quan Triều Viễn nhẹ nhàng nói, Tô Lam nhìn anh đã nghiêm túc trở lại thì thầm nghĩ: Xem ra thì ban nãy mình nghĩ nhiều rồi, thật ra anh cũng không có ý gì khác. 

Nhưng anh bây giờ muốn người phụ nữ nào mà không có? Cũng không có hứng thú với cô lắm đâu, cô đã ba mươi rồi, hơn nữa đã là mẹ của hai con rồi thì còn có sức hấp dẫn gì nữa? 

Tuy rằng Linda cũng không còn nhỏ tuổi, nhưng dù sao thì cô ta cũng chưa kết hôn sinh con, hơn nữa còn trưởng thành và quyến rũ, thuộc dạng phụ nữ trưởng thành, chắc là bây giờ tâm hồn anh đặt hết lên người người ta rồi phải không? 

Nghĩ đến đây, lòng Tổ Lam lại có cảm giác chua xót. 

Lúc này, Quan Triều Viễn đã mặc xong sơ mi, anh đi đến trước mặt Tô Lam, giơ tay huơ qua huơ lại trước mặt cô: “Này, em đang nghĩ gì vậy?” 

Tô Lam biết mình đã thất lễ nên vội vàng đáp: “Không… Không có gì. Anh muốn tôi giúp gì?” 

Năng lực của cô có hạn, làm sao có thể giúp anh đây? 

“Ừm” Quan Triều Viễn giơ cà vạt ra trước mặt Tô Lam. 

Tô Lam nhíu mày ngẩng đầu nhìn chiếc cà vạt màu xanh đang lắc lư trước mặt mình. Anh muốn cô thắt cà vạt cho anh? 

“Anh không biết tự làm sao?” Tô Lam rất không tình nguyện. 

“Tôi thắt làm sao cũng không đẹp.” Quan Triều Viễn hơi nũng nịu. 

Tô Lam liếc anh một cái, vẫn không chịu nhận chiếc cà vạt trong tay anh: “Vậy không phải ngày nào anh cũng tự thắt đó sao?” 

Lúc này Quan Triều Viễn có hơi mất kiên nhẫn, hơi lớn giọng: “Này, chút nữa tôi phải ra ngoài rửa oan cho em, bây giờ nhờ em thắt giúp cũng không được sao?” 

Tô Lam nghe vậy cau mày, tuy rằng không tình nguyện nhưng cũng giơ tay nhận lấy cà vạt, sau đó bước lên một bước, thắt cà vạt lên cổ anh. 

Quan Triều Viễn cao một mét tám mươi hai, còn Tô Lam chỉ có một mét sáu, bây giờ cô đang mang dép, vì thế cô phải nhón chân mới miễn cưỡng với tới cổ anh. 

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô, cố ý ưỡn ngực thẳng lưng, nhìn thấy cô khó khăn với tới cổ mình thì không nhịn được mà cười xấu xa. 

Tô Lam nghiêm túc thắt cà vạt, làm sao biết là anh cố ý, hơn nữa, cô nhón chân hồi lâu thì chân đã tế. 

May là tay cô nhanh nhảu, chốc lát đã thắt xong cà vạt, cuối cùng cô nhìn thấy cà vạt hơi lệch nên điều chỉnh một chút, còn Quan Triều Viễn thì âm thầm nhón gót lên. 

Lúc này, chân Tô Lam đã nhón hết mức, bất chợt lại nhón thêm một chút nhưng chân hơi tế nên trượt một cái, cả người ngã xuống! 

Quan Triều Viễn nhanh tay giơ tay đỡ lấy eo cô, ôm cô vào lòng. 

Tim Tô Lam đập thình thịch, vốn nghĩ mình sẽ ngã mạnh xuống đất. Lúc này lại là mùa hè, tuy rằng phòng có mở điều hòa nhưng vẫn hơi nóng, mà thân người bọn họ lại tiếp xúc với nhau thì càng khiến cho nhiệt độ xung quanh đột ngột tăng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK