Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghĩ một chút là lại tức, đáng lẽ vừa rồi phải qua dạy dỗ con hồ ly tinh kia một trận ra trò 

mới đúng!” Kiều Tâm xoa tay nói. 

Đối với lời nói của Kiều Tâm, Tô Lam không trả lời, hôm nay mà đi qua thật thì chắc hẳn người phải tự rước lấy nhục chính là cô. 

Trước hết Tô Lam để tài xế taxi đưa Kiều Tâm về nhà, sau đó mới đưa cô về. 

Mới vừa vào cửa, mẹ Trần đã vui vẻ chạy tới, thấp giọng nhắc nhở Tô Lâm: “Mợ chủ, cậu chủ về rồi, đang ở phòng khách chờ mợ đấy!” 

Nghe bà ấy nói vậy, lòng Tô Lam vẫn run một trận. Không phải anh đi mua nhẫn với Phương Ngọc Hoan sao? Sao về nhanh vậy? Hay là bọn họ vội kết hôn, cho nên sốt ruột về làm thủ tục ly hôn với cô. 

Cố đổi dép, bước vào phòng khác, tầm mắt Tô Lam và ánh mắt Quan Triều Viễn thoáng chạm nhau trên không trung. Cô đi đến bên ghế sô pha, ném mấy thứ trong tay và túi đựng sợi dây chuyền khảm kim ***** *** bàn trà nhỏ, sau đó ngồi xuống ghế sô pha. 

“Nói thẳng đi tìm tôi có chuyện gì?” Mặt mũi Tô Lam lạnh nhạt. 

“Đây là nhà tôi, tôi tìm vợ tôi mà còn cần phải có chuyện gì à?” Quan Triều Viễn nhíu mày. 

“Ha hả.” Tô Lam cười lạnh một trận rồi nói: “Nếu tôi nhớ không làm thì cô vợ là tôi đây đã không nhìn thấy chồng mình suốt một tháng rồi nhỉ!” 

Quan Triều Viễn không có lời nào để phản bác, lại bị Tô Lam cho rằng anh chẳng muốn nói với cô. 

“Hay là anh đau lòng vì hôm nay tôi quẹt mất một trăm ngàn trong thẻ anh?” Hôm nay cô quẹt một trăm ngàn trong thẻ chính là muốn nói cho anh. Cô cũng ở trong trung tâm thương mại này, hơn nữa nhìn thấy anh và Phương Ngọc Hoan ở bên nhau. 

Quan Triều Viễn nhìn thoáng qua túi đựng dây chuyền kim cương trên bàn trà, khinh thường nói: “Cô cho rằng Quan Triều Viễn tôi đây sẽ quan tâm đến chuyện cô quẹt một trăm ngàn sao?” 

“Đúng vậy, anh không quan tâm, tôi biết là Tổng giám đốc Quan có tiền, mua cho người yêu một chiếc nhẫn kim cương hơn một triệu cũng không thèm nháy mắt lấy một cái” Trong giọng Tô Lam đầy vẻ châm chọc. 

“Hôm nay tôi và Phương Ngọc Hoan.” Quan Triều Viễn muốn nói gì. 

Lại bị Tô Lam ngắt lời: “Tôi không muốn biết bất cứ chuyện gì của anh và Phương Ngọc Hoan, nếu như hôm nay anh đến là để nói chuyện ly hôn, tôi có thể nói với anh, tôi đồng ý” 

Quan Triều Viễn càng nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cổ cả phút mới chậm rãi nói: “Cô đã mong ly hôn với tôi từ lâu đúng không?” 

“Người sốt ruột là anh mới đúng chứ?” Giọng Tô Lam đột ngột kéo cao tám độ. 

Cô không nhịn được là anh muốn ly hôn nhưng cuối cùng còn muốn đổ hết trách nhiệm lên người mình, anh cũng biến thành kẻ dối trá như thế từ bao giờ vậy? Từ trước đến nay cô chưa từng cho rằng anh là một người đàn ông dám làm mà không dám nhận. 

Anh chậm rãi đứng dậy, từng bước từng bước ép sát cô. 

Quan Triều Viễn tiến đến gần làm tóc gáy Tô Lam đều dựng lên, bao lâu rồi cô và anh không gần nhau như vậy? 

Một giây sau, đột nhiên anh đưa tay ra, nắm lấy bả vai cô, kéo cô từ ghế sô pha lên. 

“Anh đang làm gì vậy?” Trong tiếng nói của Tô Lam mang theo chút run rẩy. 

Anh nhíu mày, sắc mặt lạnh lùng, cô hơi sợ anh. 

Giằng co một lúc, cuối cùng Quan Triều Viễn mở miệng: “Chỉ cần từ nay về sau cô và Trịnh Hạo không hề qua lại, tôi có thể tiếp tục chung sống cùng cô, coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra!” 

Vào lúc này, Tô Lam choáng váng, cô nhìn chằm chằm vào anh thật lâu mới ý thức được là lời của anh có ý gì. 

Cô dùng hết sức hất tay anh ra và chất vấn: “Anh nói những lời này là có ý gì? Tôi nói rõ cho anh biết, tôi và Trịnh Hạo chỉ là bạn bình thường, không hề có chút nào không trong sạch!” 

Ly hôn thì ly hôn, cần gì đến lúc ly dị còn phải chụp cho cô một cái tội không chung thủy? 

Phản ứng của Tô Lam dẫn đến Quan Triều Viễn đút tay vào túi, mặt không cảm xúc: “Hai người anh anh em em ở cửa tiểu khu, cô cho rằng tôi là thằng ngu à?” 

Lời này vừa nói ra, Tô Lam sửng sốt, lập tức nhở tới tình cảnh mấy ngày trước, cô và Trịnh Hạo vô tình gặp nhau ở cửa tiểu khu. 

Hóa ra anh nhìn thấy bọn họ, Tô Lam lập tức bĩu môi, không biết nên giải thích thế nào, cũng không biết có cần phải giải thích hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK