Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Tô Yên bế Chi Chi nhảy xuống, Sở Thanh Diên ngất ngay tại chỗ.

 

Tô Lam lo được cho Sở Thanh Diên nhưng không lo được cho Tô Yên, cô nóng ruột đến nỗi hai chân mềm oặt, nhất là khi cô tận mắt nhìn thấy Tô Yên và Chi Chi nhảy xuống dòng sông chảy cuồn cuộn, lập tức bị nước sông nhấn chìm, cô biết chắc chắn hai mẹ con họ lành ít dữ nhiều.

 

Lúc này, Trịnh Hạo bước tới muốn nhảy xuống sông nhưng bạn bè đến cùng Trịnh Hạo kéo anh ta lại, nói: “Cậu không biết bơi, cậu không cứu được họ!”

 

“Ai biết bơi? Cứu mạng!” Tô Lam nhờ người xung quanh gọi cấp cứu, sau đó bò lên trước lan can hét lên.

 

Nhưng mọi người đều bàn tán xôn xao: “Nước sông xiết quá, nhảy xuống bơi không vững, đừng nói là cứu người, chắc mạng của mình cũng chẳng giữ được ấy chứ!”

 

Thế nên người biết bơi có mặt ở đó chẳng ai dám xuống cứu người cả, chỉ có thể gọi điện báo cảnh sát gọi 119 đến cứu viện.

 

Nhưng ai cũng biết, đợi nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp đến, cho dù chỉ mất mười phút thì hai mẹ con đang vùng vẫy trong lòng sông kia cũng không thể giữ được mạng.

 

“Yên Yên, Chi Chi…” Tô Lam nước mắt lã chã, cảm thấy hai mạng sống này thực sự sắp biến mất trước mắt cô.

 

Lúc mọi người chìm trong tuyệt vọng thì một người chen vào đám đông, vội vàng kéo cà vạt trên cổ, cởi giày da rồi nhảy qua lan can.

 

Lúc anh sắp nhảy vào dòng sông cuồn cuộn, Tô Lam vội hét lên: “Quan Triều Viễn, anh bơi có ổn không?” Tô Lam có nằm mơ cũng không ngờ Quan Triều Viễn sẽ nhảy xuống cứu người, chắc chắn anh biết bơi, nhưng cô thật sự không rõ kỹ năng bơi của anh thế nào. Nước sông chảy rất xiết, cô thật sự lo cho an toàn của anh, lỡ như không cứu được ai, anh lại gặp chuyện không may.

 

Nghe tiếng la của Tô Lam, Quan Triều Viễn quay đầu nhìn, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn, sau đó mới nói bằng giọng an ủi: “Yên tâm đi, tôi là quán quân bơi ở trường đại học.”

 

Nói xong, Quan Triều Viễn quay đầu nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn.

 

“Quan Triều Viễn!” Tô Lam nắm tay lên lan can của cầu, đau khổ hét lên.

 

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Quan Triều Viễn đang cố bơi trong dòng sông, trái tim người nào người nấy đều đầy căng thẳng, không ai dám nói câu nào, tất cả đều chú ý đến người trong dòng sông đang tìm kiếm hai mẹ con vừa mới nhảy xuống.

 

Chẳng mấy chốc, Quan Triều Viễn đã cứu được Chi Chi lên, cánh tay mạnh mẽ của anh đỡ Chi Chi, bơi đến bên bờ.

 

Lúc này, mọi người sục sôi, cho rằng Quan Triều Viễn là một anh hùng.

 

Trịnh Hạo và Tô Lam vội chạy đến bên bờ, đã có rất nhiều người tốt đón lấy Chi Chi trong tay Quan Triều Viễn.

 

Mặc dù sắc mặt Chi Chi trắng bệch nhưng vẫn còn sống, cô bé ho hai tiếng rồi phun nước sông ra.

 

Quan Triều Viễn thấy Chi Chi có lẽ không sao, sau đó mới xoay người bơi vào lòng sông.

 

Tô Lam vỗ lưng Chi Chi hai cái, sau đó quay đầu nhìn Quan Triều Viễn đã bơi đi. Cô sợ hãi bước vài bước tới gần sông, hét lên với bóng lưng anh: “Quan Triều Viễn, anh nhất định phải cứu em gái tôi về đấy!”

 

Lúc này đã khoảng mười phút kể từ lúc Tô Yên ôm Chi Chi nhảy xuống sông, Tô Yên không biết bơi, tình hình bây giờ thực sự rất nguy cấp, tính mạng của Tô Yên đang ngàn cân treo sợi tóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK