Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Tô Lam nói với Tôn Ngọc Như: "Cô nhớ kỹ một câu, muốn người khác không biết, trừ khi mình không làm, những chuyện cô lén lút làm, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì đều biết, cú ngã của cô hôm nay chính là nhân quả do chính cô gieo trồng!" Nói xong, Tô Lam xoay người bỏ đi không thèm nhìn lại, để lại Tôn Ngọc Như đứng đó với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. 

Chạng vạng tối, Tô Lam mới từ bên ngoài trở về. 

Thấy Tô Lam về, Kiều Tâm vội vàng tiến đến nói: "Tớ chuẩn bị lẩu rồi, tối nay chúng ta uống mấy ly." 

Kiều Tâm cẩn thận quan sát nét mặt của Tô Lam, thấy biểu cảm của cô tương đối bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. 

Rất nhanh, một nồi lẩu được đặt trên bàn, các món ăn Kiều Tâm chuẩn bị rất phong phú, đầy một bàn. 

Kiều Râm rót một ly rượu vang cho Tô Lam, sau đó nâng ly, cười nói: "Nào, từ nay về sau chúng ta tạm biệt quá khứ, bắt đầu một cuộc sống mới, ngày mai cùng nhau đi tìm việc!" 

Nghe vậy, khóe miệng Tô Lam giật giật, đặt ly rượu trong tay xuống. 

Kiều Tâm thấy vậy, không kiềm chế được cũng đặt ly xuống, cau mày hỏi: "Tô Lam, cậu sao thể? Có phải không bỏ xuống được không?" 

"Không có!" Tô Lam nhanh chóng ngẩng đầu lên phủ nhận. 

Sau đó, dưới ánh mắt khó hiểu của Kiều Tâm, Tô Lam trịnh trọng nói: "Kiều Tâm, chiều nay tới đi dạo ở ngoài rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra một quyết định!" 

"Quyết định gì? Cậu đừng có dọa tớ." Nhìn thấy ánh mắt kiên định và nghiêm túc của Tô Lam, Kiều Tâm lập tức thẳng lưng, cảm thấy cô có chuyện quan trọng cần thông báo. 

Sau đó, Tô Lam nói: "Tớ quyết định rời khỏi Giang Châu một thời gian, đến thành phố Thanh Sơn lân cận tìm việc." 

Nghe vậy, Kiều Tâm ngạc nhiên nói: "Đi đến thành phố lân cận? Vậy sao được? Bên kia bạn bè, người thân cậu đều không có một đứa con gái như cậu sao có thể sống ở đó được? Với cả.." Nhưng Tô Lam đã quyết tâm, ngắt lời của Kiều Tâm: "Tớ phát hiện Giang Châu để lại cho tớ quá nhiều nỗi buồn, tớ ở đây không thể hô hấp bình thường, cho nên muốn thay đổi 

môi trường sống. Mặc dù Thanh Sơn bên kia không sầm uất như Giang Châu, cơ hội việc làm khẳng định cũng không nhiều như ở Giang Châu, nhưng… Tớ phải đi!" 

Nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt của Tô Lam, Kiều Tâm biết không thể thuyết phục được cô nên cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Tớ hiểu cậu, quả thật cậu nên thay đổi môi trường sống, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, đúng ra tớ nên đi cùng cậu, nhưng tình cảnh bây giờ…" Tô Lam nhanh chóng nắm lấy tay Kiều Tâm, nói: "Tớ biết cậu khó xử, Giang Châu gần chỗ mẹ cậu, tuần nào cậu cũng phải quay về chăm sóc bà ấy, cậu ở Giang Châu chờ tớ là được, nói không chừng một hai năm sau tớ sẽ trở lại. À đúng rồi, nhà này nửa năm nữa mới hết hạn sử dụng, cậu có thể yên tâm ở lại, tớ vừa đi rút năm ngàn tệ từ ngân hàng, cậu lấy dùng trước đi!" 

Nói xong, Tổ Lam lấy một xấp tiền từ trong túi xách ra, đặt ở trên bàn ăn. 

Nhìn lướt qua xấp tiền trên bàn, Kiều Tâm lập tức lắc đầu nói: "Không được, căn nhà này cậu đã trả cho tớ nửa năm, hiện tại đã giải quyết xong nhu cầu trước mắt, tớ làm sao có thể lấy tiền của cậu nữa? Lại nói, sau này cậu đến thành phố lân cận cũng cần tiền để phát triển." Tô Lam mỉm cười, đưa tiền vào tay Kiểu Tâm nói: "Yên tâm đi, tớ còn hơn một nửa số tiền bồi thường lần trước Quan Khởi Kỳ và Tưởng Vân đưa cho, vẫn chống đỡ được một thời gian. Với cả Tô Yên đã kết hôn với Trịnh Hạo, sau này tớ không phải lo chi phí sinh hoạt cho nó nữa, giờ chỉ có mình tớ. Mẹ tớ cũng không tốn bao nhiêu tiền. Cậu thì khác, những năm này phải gánh vác bao việc, không có tiền tích góp, nói cho cùng lần này thất nghiệp đều là do tớ, cậu cứ nhận lấy, như thế tớ sẽ cảm thấy nguôi ngoai phần nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK