Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cảm thấy chính mình rất kỳ quái. Ngủ một đêm thôi mà cô đã tin anh rồi sao? Chẳng lẽ tối hôm qua anh thật sự đã chứng minh một năng lực nào đó bị đè nén quá lâu rồi hả? 

Tô Lam đẩy cửa đi vào, đặt tài liệu trên tay trước mặt Linda. "Linda, tài liệu này cần chữ ký của cô." 

Linda gật đầu, sau đó mở tài liệu ra xem. 

Tô Lam ngước mắt liền nhìn thấy bình pha lê trên bàn làm việc có cắm một bó hoa hồng đỏ tươi đan xen với vài nhánh tử đằng. Nhìn rất tao nhã. 

Sau đó Linda ký tên vào tài liệu và đưa cho Tô Lam. 

Sau khi cầm lấy văn kiện, Tô Lam cười nói: "Vậy tôi đi đây." 

“Tô Lam, chờ một chút!” Linda ngăn cô lại. 

Khi Tô Lam ngước mắt lên, Linda ra hiệu cho cô ngồi xuống. 

Tô Lam cho rằng Linda có việc muốn nói chuyện với mình nên ngồi xuống. 

"Làm việc đã quen tay chưa? Tôi thấy tiến độ của nhóm sau vài ngày nay không chậm." Mặc cho Linda tươi cười, Tô Lam vẫn luôn cảm thấy trong mắt cô ta có sự buồn bực. 

Khó trách, bây giờ cô ta đang trong thời kỳ thất tình nhỉ? 

“Tôi mới tiếp quản, còn rất nhiều điều chưa biết. Tôi sẽ làm quen càng sớm càng tốt.” Tô Lam khiêm tốn trả lời. 

Linda hài lòng gật đầu, rồi hướng mắt về phía những bông hồng vàng trên bàn. 

Thấy Linda hồi lâu không lên tiếng, Tô Lam nhíu mày, trong lòng có dự cảm: Cô ta định nói chuyện riêng tư sao? 

“Hoa này vừa được Triều Viễn gửi đến. Có đẹp không?” Linda vươn tay sờ một cảnh hoa. 

Nghe vậy Tô Lam không biết nên nói gì, cũng không biết ý của Linda là gì nên đành gật đầu đồng ý: "Đẹp lắm." 

Trong lòng cô có vị chua xót, không phải anh ta nói mình và Linda không có chuyện gì sao? Không phải anh ta nói rằng mình đã từ chối Linda sao? Vậy tại sao lại tặng hoa như vậy? Quan Triều Viễn có ý gì? Có phải là định tặng hoa cho Linda cả đời không? 

Mặc dù trong lòng chua xót nhưng cô vẫn duy trì nụ cười nhạt trên môi, không thể mất bình tĩnh hay thể hiện rằng cô quan tâm đến Quan Triều Viễn được. 

“Cô có biết tại sao anh ấy lại tặng tôi hoa hồng vàng không?” Linda đột nhiên nhìn Tô Lam, hỏi. 

Nghe vậy, Tô Lam có chút bối rối. 

Hoa hồng vàng? Tô Lam nhìn Linda tao nhã xinh đẹp, bởi vì khí chất của cô ta giống với hoa hồng vàng? Hay là do đã chán hoa hồng đỏ rồi nên tuỳ tiện đổi sang màu khác? 

Lần trước Linda khoe hoa hồng đỏ với mình. Và bây giờ cô ta muốn khoe hoa hồng vàng được Quan Triều Viễn tặng cho? Ý cô ta là gì? 

Tô Lam rất muốn nói với cô ta rằng: Sau này đừng chuyện liên quan đến Quan Triều Viễn với cô, cô thật sự không muốn nghe! 

Nhưng mà ngay sau đó, Tô Lam vẫn cười bất đắc dĩ rồi lắc đầu tỏ vẻ không biết, không hiểu. 

Linda là sếp của cô, chỉ cần cô ta không quá đáng thì cô nên chịu. Dù sao sống dưới mái hiên thì phải cúi đầu. 

Khoảnh khắc tiếp theo, Linda mỉm cười bất lực: "Màu vàng tượng trưng cho lời xin lỗi chân thành". 

“Hả?" Tô Lam há to miệng nhìn Linda. 

“Anh ấy đang xin lỗi tôi.” Linda nói. 

“Anh ta làm gì cô à?” Tô Lam chỉ biết ngơ ra. 

Quan Triều Viễn làm vậy là để bày tỏ lời xin lỗi chân thành nhất vì đã từ chối tình cảm của Linda sao? 

Trời ạ, sao mà từ trước đến giờ không thấy Quan Triều Viễn đối xử với mình lịch thiệp như vậy nhỉ? Người đàn ông đáng chết này, chẳng trách có nhiều phụ nữ thích anh ta đến thế. Thì ra anh ta cũng có nhiều mánh khoé ấy chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK