Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chị Vu vẫn còn đang lảm nhảm, Tô Lam trở về phòng của mình. 

Ngồi ở trên giường lớn mềm mại, Tô Lam cảm thấy rất khó chịu. 

Vốn cô không muốn gây rắc rối cho Quan Khởi Kỳ, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ luôn gây rắc rối cho anh ấy, cô không ngờ mỗi ngày Quan Khởi Kỳ đều dậy sớm như vậy để mua thịt và rau củ tươi cho cô, bình thường công việc của anh ấy bận rộn như vậy, suốt ngày đi sớm về muộn, chắc chắn sẽ ngủ không đủ giấc. 

Nhưng Tô Lam biết cho dù mình có phản đối, Quan Khởi Kỳ cũng sẽ chỉ cười cho qua, sau đó vẫn tiếp tục làm như vậy. 

Tô Lam biết mỗi ngày cô chỉ có thể ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ, chăm sóc thân thể thật tốt, ước chừng đến lúc đó anh ấy mới yên tâm để cô rời đi. 

Trong lòng Tô Lam cũng cảm thấy hơi buồn bực, nếu Quan Triều Viễn cũng đối xử như vậy với cô thì tốt biết mấy, ba người nhà bọn họ chắc hẳn sẽ là một gia đình rất hạnh phúc. 

Phi phi phi… 

Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Tại sao lại nghĩ về anh? Vừa nghĩ đến Quan Triều Viễn, tâm trạng của Tô Lam chùng xuống, vì vậy cô phải bắt bản thân không được nghĩ về anh nữa. 

Những ngày sau đó, Tô Lam rất ngoan ngoãn, ăn no, ngủ kĩ, sắc mặt cũng dần dần trở nên hồng hào. 

Bởi vì chỉ khi làm như vậy, cô mới có thể khiến Quan Khởi Kỳ bớt lo lắng, cô không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy nữa. 

Buổi chiều ngày cuối tuần, Quan Khởi Kỳ mặc một bộ trang phục thoải mái, trở về từ bên ngoài sớm hơn mọi ngày. 

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Nhìn thấy Quan Khởi Kỳ mồ hôi nhễ nhại, Tô Lam ngạc nhiên hỏi. 

Công việc của Quan Khởi Kỳ rất bận rộn, thường không thể nghỉ ngơi vào cuối tuần, với anh ấy, việc tăng ca đều như cơm bữa vậy. 

Quan Khởi Kỳ mỉm cười, ngồi xuống ghế sô pha, hơi mệt mỏi nói: "Tôi đi đánh gôn cùng Diệp Vĩnh Thành, haiz, lâu rồi không vận động, mệt quá!" 

“Diệp Vĩnh Thành?” Tô Lam không biết người này. 

Quan Khởi Kỳ lập tức mỉm cười giải thích: "Chính là cậu Diệp." 

Nghe vậy, Tô Lam mỉm cười. 

Chính là người con trai nhà giàu đi cùng Hồ Mỹ Ngọc ở quán cà phê ngày hôm đó, bây giờ Tô Lam vẫn nhớ được dáng vẻ của cậu Diệp, đúng là vừa đẹp trai vừa giàu có, chẳng trách trồng Hồ Mỹ Ngọc như nhặt được của quý vậy. 

Tô Lam xoay người đi vào phòng bếp, rót một chén trà nhân sâm, sau đó bê tới trước mặt Thượng Quan Thanh, cười nói: "Uống một chén trà nhân sâm đi." 

Quan Khởi Kỳ nhanh chóng nhận lấy, nhìn xuống chất lỏng màu vàng nâu trong cốc, cười nói: "Đồ bổ như vậy, tôi không thể lãng phí được!" 

Nói xong, anh ấy ngẩng đầu lên, uống một hơi hết sạch sâm và trà hoa sói trong cốc. 

“Ngon quá, thêm một cốc nữa!” Quan Khởi Kỳ lau lau miệng sau khi uống xong. 

Tô Lam buồn cười cầm lấy cái chén trong tay anh ấy, giải thích: "Loại đồ uống bổ nhiều như này không nên uống quá nhiều, ngày mai tôi lại lấy một cốc cho anh." 

“Như vậy đi, được rồi.” Quan Khởi Kỳ gật gật đầu, hôm nay tâm trạng của anh ấy vô cùng vui mừng. 

Không đúng, phải nói là mấy ngày nay tâm trạng của Quan Khởi Kỳ đều rất tốt, bởi vì mỗi ngày anh ấy đều có thể nhìn thấy Tô Lam, mấy ngày nay Tô Lam cũng rất quan tâm đến anh ấy, còn thường xuyên nấu canh cho anh ấy uống, điều này cho thấy Tô Lam đã bắt đầu quan tâm đến anh ấy. 

Sau đó, Quan Khởi Kỳ vươn tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. 

Tô Lam nhíu mày, không biết anh ấy định làm gì, xoay người ngồi lên ghế số pha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK