Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này đúng là khiến cho Trịnh Hạo không đỡ được, nhưng anh ta vẫn biện giải: “Lúc đó tôi uống say, xem cô ấy là cô” 

Nghe vậy, Tô Lam như gặp phải kẻ thù lớn, da đầu tê dại cả ra. 

Cô duỗi tay vò đầu mình, thực không biết nên nói thế nào cho tốt, hơn nữa còn sợ nhất là nếu như Tô Yên biết được chuyện này thì em ấy chịu sao nổi? 

“Tôi xem như chưa từng nghe thấy câu này, về sau anh đừng nói nữa!” Tô Lam vươn tay hất tay Trịnh Hạo trên vai mình ta, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm. 

“Tô Lam, tôi không tin, cô chưa từng có chút cảm giác nào với tôi sao?” Trịnh Hạo vẫn nắm lấy cánh tay cô không buông. 

“Không cần hỏi cái vấn đề nhàm chán này, Tô Yên đang ở cách vách.” Tô Lam hất tay anh ta ra. 

“Tôi.." Trịnh Hạo còn muốn nói gì đó. 

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ yếu ớt: “A Hạo, chị, các người.” 

Nghe thấy giọng Tô Yên, Tô Lam vừa quay đầu lại thì trông thấy quả nhiên là Tô Yên mặc bộ quần áo ngủ đang đứng ở cửa, cô không khỏi hoảng loạn! 

Trịnh Hạo cũng có hơi ngượng ngùng, đứng chết chân ở đó không nói gì, Tô Lam vội vàng cười nói với Tô Yên: “À, chị qua đây hong khô tã, A Hạo lại một hai nói để anh ta làm, anh ta tay chân vụng về, hong có cãi ta cũng không xong.” 

Giờ khắc này Tô Lam biết lý do của mình sứt sẹo đến thế nào, cô cũng không biết Tô Yên đã đứng ở cửa bao lâu, rốt cuộc đã nghe được bọn họ nói những chuyện gì. Mặc dù mình và Trịnh Hạo không làm ra bất kỳ chuyện gì không ổn cả, nhưng cô vẫn rất chột dạ, hai mắt cũng chẳng dám nhìn vào Tô Yên. 

Tô Yên lại tỏ vẻ ôn hoà đi đến, bước đến trước mặt Trịnh Hạo, duỗi tay kéo tay anh ta, cười nói với Tô Lam: “A Hạo là sợ chị vất vả quá, dù sao chị cũng đã chăm sóc em và đứa bé không quản ngày đêm, A Hạo vô cùng băn khoăn.” 

Nghe vậy, Tô Lam cảm thấy có gì đó quái quái, mình là chị ruột của cô ấy, chăm sóc cô ấy chẳng phải quá bình thường sao? Sao đột nhiên lại khách sáo với mình như vậy? 

Ngay sau đó, Tô Lam nhìn Tô Yên nở nụ cười tươi rói, bỗng nhiên hiểu ra, cô ấy đang cố tình nhắc nhở mình: Bọn họ mới là người một nhà, cô chỉ là người ngoài thôi. 

Nghĩ đến đây, Tô Lam bưng chậu rửa mặt trong tay cảm thấy rất xấu hổ, từ khi nào mà em gái đã tỏ ra đề phòng có như vậy, dù cho cô có là người trong lòng của Trịnh Hạo thật thì cô cũng sẽ không làm ra chuyện tổn thương em gái, nhất thời Tô Lam cảm thấy hơi đau lòng. 

“Em nói đúng không, A Hạo?” Cố tình vào lúc này, Tô Yên còn ngẩng mặt cười hỏi Trịnh Hạo. 

“Đúng vậy.” Trịnh Hạo mặt không cảm xúc nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời một câu. 

Nghe thấy câu trả lời này, Tô Yên cực kỳ vui vẻ, đắc ý dạt dào liếc Tổ Lam một cái, sau đó nói với Trịnh Hạo: "A Hạo, đột nhiên em muốn ăn bánh bao xá xíu, hay là anh đi mua cho em đi?” 

“Được, anh đi mua cho em ngay” Có lẽ là Trịnh Hạo cũng cảm nhận được bầu không khí nơi đây có hơi xấu hổ, đúng lúc Tô Yên cho anh ta cơ hội thoát ra, cho nên anh ta lập tức đồng ý. 

Ngay sau đó, anh ta cất bước rời đi, lúc lướt qua Tô Lam còn liếc nhìn cô một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK