Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn Giang Mỹ Uyển đang nhanh chóng rời đi, Quan Khởi Kỳ nhíu mày, sau đó quay trở lại phòng bệnh. 

Anh ấy vừa bước chân vào phòng bệnh, Tô Lam đã vội vàng hỏi: "Chân anh bị thương à?" 

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ dừng bước, sau đó khập khiễng đi tới, cười nói: "Không sao, bị thương ngoài da thôi." 

"Là do đạp cửa bị thương đúng không?" Hai mắt Tô Lam dán chặt vào chân Quan Khởi Kỳ, trong mắt đều là vẻ lo lắng. 

Bị vạch trần, Quan Khởi Kỳ cười ngượng ngùng: "Phải công nhận chất lượng cửa nhà em tốt thật." 

Lúc này mà anh ấy còn nói đùa được, Tô Lam mím môi cười, sau đó nói: "Anh mau đi kiểm tra xem có bị thương gì không." 

"Không cần đầu, tôi khỏe lắm, uống nước hầm xương mấy ngày là được." Quan Khởi Kỳ không để ý mấy, nói. 

Thấy vậy, Tô Lam cũng không kiên trì nữa. 

Sau đó, Tô Lam nghi ngờ hỏi: "Thì ra anh và tổng giám đốc Giang có quen biết, trước kia anh kể có người bạn mở công ty kế toán có phải là tổng giám đốc Giang không?" 

Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, trả lời: "Đúng vậy" 

Nghe vậy, Tô Lam không khỏi cảm thấy thế giới này quá nhỏ bé, cô không chấp nhận anh ấy sắp xếp công việc cho mình, nhưng cuối cùng công việc mà cô cực khổ lắm mới kiếm được lại là chỗ anh ấy muốn giới thiệu cho cô. 

"Vậy là tổng giám đốc Giang nói cho anh biết tôi bị cảm đúng không?" Tô Lam cảm thấy anh ấy sẽ không thể tiên đoán trước việc mình bị bệnh được. 

"Em lại đoán đúng rồi. Lúc ấy đến trưa mà em vẫn chưa đi làm, điện thoại thì không liên lạc được, Giang Mỹ Uyển sợ em xảy ra chuyện nên tạm thời thông báo cho tôi." Quan Khởi Kỳ gật đầu đáp. 

Nghe vậy, Tô Lam cúi đầu suy nghĩ một lúc mới ngẩng đầu hỏi: "Hành tung của tôi có phải anh luôn nắm rõ không?" 

Cho dù anh ấy và Giang Mỹ Uyển là bạn thân nhưng Giang Mỹ Uyển cũng sẽ không báo cáo chuyện của một nhân viên mới vào công ty cho anh ấy chứ? Hơn nữa còn báo cả tên họ và thông tin chi tiết. 

Quan Khởi Kỳ thấy không thể giấu được nữa, đành phải xấu hổ thừa nhận: "Không giấu gì em, em là phụ nữ một thân một mình ở Thanh Sơn, tôi có hơi… không yên tâm, tôi biết em đến chỗ Giang Mỹ Uyển làm việc nên nhờ cô ấy quan tâm đến em nhiều hơn chút."

Nghe đến đây, trong lòng Tô Lam chợt thấy ấm áp, ở thành phố này, cô quả thực không có chỗ dựa, kể từ sự việc lần trước, cô suýt nữa bị hai tên khốn nạn kia làm nhục, cô đã sống rất thận trọng, không ra ngoài vào ban đêm, ở một mình sẽ không đến những nơi vắng vẻ, phải nói là đời này cô chưa từng thận trọng như vậy bao giờ.

Có nằm mơ cô cũng không nghĩ một người vốn luôn khỏe mạnh như cô mà lần này suýt chết vì sốt cao, tính ra Quan Khởi Kỳ đã cứu cô hai lần, trong lòng cô vô cùng cảm kích anh ấy, mặc dù cô không muốn liên quan gì đến anh ấy nữa nhưng đối với người đàn ông đã hai lần cứu mạng mình, là ân nhân của mình nên cô thật sự không thể phủi sạch mối quan hệ với người ta được. 

Thấy Tô Lam hồi lâu không lên tiếng, Quan Khởi Kỳ lo lắng nói: "Em đừng tức giận, tôi không có ý tiếp cận em đâu, chỉ là… chỉ là tôi…" 

"Tôi không trách anh." Lúc này Tô Lam đã ngẩng đầu lên, nói. 

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, sau đó đột nhiên cười nói: "Vậy thì tốt." 

Sau đó, Tô Lam bỗng nhiên liếc nhìn điện thoại di động, hỏi: "Điện thoại này là anh gửi cho em đúng không?" 

Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, sau đó nhìn lướt qua điện thoại trong tay Tô Lam, vội vàng phủ nhận: "Không, tôi gửi điện thoại cho em làm gì?" 

Đương nhiên Tô Lam không tin câu trả lời của anh ấy, ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm vào anh ấy, cuối cùng, Quan Khởi Kỳ không chịu được cái nhìn của cô, đành phải sửa lời: "Không phải tôi nhìn thấy điện thoại của em bị rơi hỏng sao? Đúng lúc anh định thay điện thoại, nên tiện tay mua thêm một cái thôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK