Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Quan Triều Viễn ngồi xuống, Tô Lam cảm thấy có hơi lúng túng, bèn vội vàng nói: “Tôi đi pha trà.” 

Nói xong, cũng không đợi anh nói gì, Tô Lam đã xoay người đi vào phòng bếp nhỏ hẹp. 

Hôm nay cũng không đun nước nóng, cô nhanh chóng đun một ấm nước, sau đó lấy lá trà ra, đổ một chút vào trong cốc. 

Cô ngàn lần không ngờ tới hôm nay anh sẽ đến, cho nên có cảm giác vô cùng căng thẳng, giống như trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. 

Trong căn hộ nhỏ im ắng, chỉ có tiếng ấm đun nước. 

Người bên ngoài vẫn luôn ngồi ở trên sô pha, có lẽ cũng có tâm trạng tương tự chăng? 

Khoảng chừng năm sau phút sau, Tô Lam mới bề một chén trà nóng đi ra từ phòng bếp. 

“Uống trà đi.” Hai tay Tô Lam đặt chén nước ở trước mặt Quan Triều Viễn. 

“Cảm ơn.” Hôm nay Quan Triều Viễn cực kỳ khách sáo, còn hơi kiêu ngạo, anh đeo kính râm nên càng thêm lạnh lùng, khiến cho người người khác không thể đọc được chút cảm xúc nào của anh. 

Tô Lam không nhìn được ánh mắt của anh, trong lúc nhất thời đứng ở đó chân tay luống cuống. 

Có lẽ Quan Triều Viễn cũng nhìn ra được cô đang xấu hổ, cho nên móc từ trong túi áo ra một cái thẻ ngân hàng, đặt ở trên bàn trà nhỏ: “Đây là Khởi Kỳ và Tưởng Vân đưa cho tôi, bên trong có tổng cộng tám vạn tệ, trong đó một vạn tệ là tiền thuốc men của em, ba vạn tệ là Khải Vy chủ động kết thúc hợp đồng thuê nên bồi thường cho em, bổn vạn tệ còn lại là Tưởng Vân bồi thường cho em phí thiệt hại tinh thần và phí công việc. Đây đều là luật sư của tôi căn cứ vào các loại điều khoản mà tính, có thể nói là vô cùng chuyên nghiệp, nếu như tự em đi đàm phán, cũng chưa chắc đã có được kết quả tốt hơn. Không biết với bồi thường như vậy em có hài lòng không?” Quan Triều Viễn hỏi Tổ Lam. 

Tô Lam nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức ôm hai tay nói: “Nếu đã là luật sư ra tay, tôi chắc chắn không có ý kiến. Aiz, lần đầu tôi bị tát một cái mà còn được đền bốn vạn tệ, chứng tỏ mặt của tôi đã rất đáng giá, tôi còn có thể có ý kiến gì nữa?” 

Lời này của Tô Lam nói ra có vẻ cô đơn, lại còn mang theo chút tự giễu. Nói cũng phải, mấy năm gần đây, cô thật sự đã ăn không ít cái tát nặng có nhẹ có, có cái cô có thể đánh trả, có cái thì ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, chỉ có lần này là được bồi thường. 

Chỉ là tại sao trong lòng Tô Lam lại cảm thấy khó chịu như vậy? Đúng là lúc trước cô có nghĩ tới chuyện bồi thường, cũng đồng ý với việc bồi thường, nhưng khi thật sự có được số tiền này, cô ngược lại có cảm giác tại sao cô luôn là người bị đánh? 

Lời của Tô Lam làm cho Quan Triều Viễn nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm được gì, cho nên lại móc từ trong túi ra hai tờ giấy nói: “Nếu em không có ý kiến gì, vậy ký lên đơn giảng hòa ở đây đi” 

Nghe vậy, Tô Lam bèn tìm một cây bút rồi ký tên của mình lên hai đơn giải hòa. 

Quan Triều Viễn để lại một bản ở trên bàn trà, bản còn lại thì cất vào trong túi, nói thêm: “Mật khẩu của thẻ ngân hàng là 123456.” 

“Ừ.” Tô Lam hơi gật đầu. 

Nói xong chuyện chính, Quan Triều Viễn chần chừ một hồi, Tô Lam rất muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên đã hết đề tài, cho nên cũng không biết nên nói gì. 

Ngay sau đó, Quan Triều Viễn đứng dậy nói: “Tôi cáo từ!” 

“Ừ” Tô Lam mở miệng, những cũng chỉ có thể ừ nhẹ một tiếng. 

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Tô Lam một cái, sau đó xoay người đi tới trước cửa. 

“Anh… Chân của anh thế nào rồi?” Trước khi Quan Triều Viễn đi ra khỏi cửa, đột nhiên Tô Lam nhìn bóng lưng của anh hô một câu. 

Quan Triều Viễn dừng lại bước chân, Tô Lam nhìn thấy sau lưng anh cứng đờ, sau đó cũng không quay đầu lại nói: “Sao em biết?” 

“Tôi nhìn thấy trên sàn nhà bệnh viện có vết máu” Tô Lam thành thật trả lời. 

Im lặng một hồi, anh mới nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, đã sớm khỏi rồi.” 

“Vậy là tốt.” Tô Lam nhìn bóng lưng của anh, khó khăn nói ra mấy chữ này. 

Sau một lúc lâu, không nghe thấy người phía sau nói gì nữa, Quan Triều Viễn cúi đầu nói: “Tôi đi đây.” 

Nghe thấy vậy, Tô Lam lập tức nhăn chặt mày. 

Bước chân của Quan Triều Viễn vừa mới nhấc lên, cuối cùng Tô Lam không khống chế được tâm trạng của mình, tiến lên vài bước để bản thân đụng vào sau lưng anh, đôi tay vòng lấy ôm eo anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK