Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao?” Lâm Minh không khỏi cau mày. 

“Bên cạnh cô ấy đã có người khác.” Hai phúc sau, Quan Triều Viễn mới nói ra câu nói này một cách khó khăn. 

Nghe thấy vậy, trong chốc lát Lâm Minh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Tổng giám đốc Quan, anh đang đùa đúng không? Sao có thể như vậy được?” 

“Lúc trước có thể là do tôi quá kiêu ngạo rồi, cho rằng ngoài tôi ra thì cô ấy sẽ không chấp nhận ai khác. Xem ra tôi đã quá tự tin rồi.” Quan Triều Viễn nhìn về phía cảnh vật đang không ngừng lùi về phía sau ngoài cửa sổ, trên 

mặt tràn đầy vẻ thất vọng. Trong xe im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên Lâm Minh mới lên tiếng: “Tổng giám đốc Quan, có lẽ là do anh với cô Tô có hiểu lầm gì đó. Lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù hiện tại ở bên cạnh cô ấy có người khác, chỉ cần cô ấy chưa kết hôn với người đó thì anh vẫn còn cơ hội. Hơn nữa hai người cũng đã có hai đứa con, chỉ là cô Tô vẫn không biết Minh An là con của cô ấy. Tôi nghĩ nếu cô ấy biết, chắc chắn sẽ quay lại bên cạnh anh.” 

Lời nói này khiến cho trong lòng của Quan Triều Viễn dậy sóng. Tuy nhiên người kiêu ngạo như anh sao có thể dùng con cái để ràng buộc Tô Lam? Cho dù có thích đến mấy, anh cũng sẽ không thèm dùng con cái làm công cụ. 

Một lúc sau, Quan Triều Viễn hơi đau đầu, anh đưa tay ra ray trán rồi nói: “Hiện tại tôi không nghĩ được nhiều như vậy, điều quan trọng là phải đi đón Minh An xuất viện trước đã!”. 

“Vâng.” Đã nói tới nước này rồi, dù sao Lâm Minh cũng biết thân phận của mình cho nên đã gật đầu rồi lái xe thẳng đến bệnh viện. 

Tô Lam bước lên xe của Quan Khởi Kỳ, nói: “Hôm nay tan ca sớm vậy?” 

“Sắp đến tết rồi, công việc luật sư cũng không có kiện cáo gì. Mấy ngày nay toàn bộ nhân viên đều thả lỏng.” Quan Khởi Kỳ nhỏ giọng nói. 

“Cũng đúng, tòa án cũng sắp nghỉ rồi.” Tô Lam mỉm cười. 

Sau đó, Quan Khởi Kỳ hỏi: “Em và Kiều Tâm nói chuyện gì vậy?” 

Nghe thấy anh hỏi như vậy, Tô Lam đảo mắt: “Chuyện gì cũng có thể nói.” 

“Có nói chuyện về tôi không?” Quan Khởi Kỳ đưa tay ra nắm lấy tay của Tô Lam. 

“Sao có thể không nói đến anh?” Tô Lam biết anh ấy muốn hỏi điều này, mím môi cười. 

“Nói chuyện gì về tôi? Nói cho tôi nghe xem nào.” Quan Khởi Kỳ hỏi một cách vô cùng thích thú. 

Tô Lam đảo mắt vừa nghĩ vừa trả lời: “Nói về..Kiều Tâm ngưỡng mộ tôi tìm thấy một tấm vé ăn dài hạn là một luật sư hàng đầu, bảo tôi truyền dạy kinh nghiệm cho cô ấy.” 

“Truyền dạy kinh nghiệm gì?” Quan Khởi Kỳ cười hỏi. 

Anh biết rồi còn hỏi.” Tô Lam cau mày. 

“Tôi thực sự không biết nên mới hỏi” Quan Khởi Kỳ giải thích. 

Tô Lam cúi đầu cười, chỉ đành nói: “Hỏi tôi làm thế nào khiến anh mê mẩn!” 

“Vậy em trả lời như thế nào?” Quan Khởi Kỳ nắm chặt lấy tay của Tô Lam. 

Hai mắt Tô Lam sáng lên, thấy rõ ánh mắt anh nóng rực, mới đỏ mặt nói: “Tôi nói với cô ấy rằng tôi có bảo vật.” 

“Bảo vật gì?” Quan Khởi Kỳ truy hỏi. 

“Bởi vì tôi có một đứa con chồng trước, Quan Khởi Kỳ không thể một ngày mà không nhìn thấy đứa con chồng trước của tôi!” Tô Lam đắc ý hất cằm lên mà trả lời. 

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ mỉm cười rồi nói: “Em nói rất đúng, bảo Kiều Tâm sinh ra một đứa con chồng cũ, sau đó cô ấy sẽ dễ tìm đàn ông!” 

“Tôi sợ cô ấy sẽ cầm dao giết tôi!” Tô Lam liếc anh ấy một cái. 

Lúc này Tô Lam mới chợt nhận ra phương hướng của xe không phải là đường về nhà. 

Sau đó, cô nhìn Quan Khởi Kỳ và ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta không về nhà sao?” 

“Chúng ta về nhà mẹ đẻ của em.” Quan Khởi Kỳ cười đáp. 

“Về nhà mẹ đẻ của tôi làm gì?” Tô Lam nghi ngờ nhìn chằm chằm vào anh ấy và hỏi. “Đi tặng quà cho mẹ vợ của tôi, chỉ còn hai ngày nữa là đến tết rồi, còn không đi tặng quà thì tôi sợ mẹ vợ không muốn con gái của bà ấy kết hôn với tôi nữa.” Quan Khởi Kỳ bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK