Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phải, đều qua hết rồi. Thật ra tôi vẫn luôn muốn đến thăm cô, chỉ là…" Quan Khởi Kỳ bỗng cất lời, nhưng đến "Chỉ là" lại dừng lại. 

Tô Lam nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Quan Khởi Kỳ, không hiểu anh ấy muốn nói gì nên mau chóng kết thúc cuộc trò chuyện. 

"Tôi vẫn ổn, anh không cần quá để tâm, tôi còn có việc, đi trước đây." Tô Lam nói xong ôm chiếc thùng rời đi. 

"Tạm biệt." Quan Khởi Kỳ đưa mắt nhìn Tô Lam rời đi. 

Tô Lam vừa đi được mười mấy bước bỗng dừng lại, cô cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó lập tức xoay người lại nhìn bóng lưng Quan Khởi Kỳ, hét lớn: "Đợi đã!" 

Nghe thấy tiếng hét, Quan Khởi Kỳ xoay người đã thấy Tô Lam ôm chiếc thùng đến trước mặt mình. 

"Có việc gì?" Quan Khởi Kỳ nghi ngờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lam. 

"Có một chuyện tôi nghĩ tôi cần phải nói với anh, dù sao tôi cũng từng là nhân viên của Khải Vy, tôi cũng không muốn Khải Vy có nhân viên không xứng với chức vụ, càng không muốn giương mắt nhìn nhân viên tốt của Khải Vy bị ức hiếp." Tô Lam đón nhận ánh nhìn của Quan 

Khởi Kỳ. 

"Cô nói ai?" Quan Khởi Kỳ cau mày. 

Tô Lam lấy một quyển sổ từ trong thùng sau đó đưa cho Quan Khởi Kỳ, nói: "Trong này có ghi lại số tiền tăng ca, tiền ăn, trợ cấp công tác mà Tôn Ngọc Như lợi dụng chức quyền để báo gian hoặc báo không trong thời gian tôi làm việc ở Khải Vy" 

Quan Khởi Kỳ nhận lấy cuốn sổ, cẩn thận nhìn qua một lượt sau đó cười nói: "Trong này ghi chép thật tỉ mỉ, thời gian, địa điểm và nhân viên đều rất rõ ràng, nhưng tại sao cô lại giao nó cho tôi? Có phải vì ân oán cá nhân với Tôn Ngọc Như không?" 

Tô Lam cúi đầu nghĩ một lát, trả lời: "Anh nói đúng một nửa." 

"Cô rất thẳng thắn, nhưng tôi muốn biết nguyên nhân còn lại là gì?" Quan Khởi Kỳ cầm cuốn sổ hỏi. 

Tô Lam bèn trả lời: "Tôi vừa vào công ty Tôn Ngọc Như đã xem tôi như kẻ thù, khoảng thời gian tôi phát hiện cô ta báo gian báo không tiền phí, tôi cho rằng cô ta là kẻ tiểu nhân ham tiền, thấy tôi cướp vị trí Trưởng phòng tài chính của cô ta nên mới nhỏ mọn mà thôi, tôi cũng không muốn vì chuyện này mà đạp đổ bát cơm của người ta. Nhưng giờ tôi cảm thấy Tôn Ngọc Như này quả mưu mô, động chút là muốn báo thù, bắt nạt kẻ yếu, cô ta đã nhiễu loạn trật tự thường ngày của bộ phận tài chính, dù là việc công hay tư, tôi đều phải nói chuyện này với anh. Đương nhiên tôi cũng chẳng sợ sau này Tôn Ngọc Như trả thù mình, nếu anh muốn ngửa bài với cô ta, cô ta hỏi ai là người tố cáo cô ta, anh có thể nói là Tô Lam tôi!” 

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ bất giác nhìn đi nơi khác nở nụ cười. 

"Anh cười gì?" Thấy nụ cười bất chợt hiện lên trên mặt anh ấy, Tô Lam chau mày. 

Ngay sau đó Quan Khởi Kỳ thu lại nụ cười, nhìn cô nói: "Cô vẫn là Tô Lam khi đó, không thay đổi chút nào, đây cũng là điểm tôi thích nhất ở cô." 

"Anh thích… cái gì ở tôi?" Tô Lam thấy mình sống đến bây giờ, dường như vấn đề tình cảm vừa được giải quyết những con đường phía trước vẫn đầy rẫy khó khăn, sự nghiệp thì chẳng có chút khởi sắc nào, thậm chí còn thất nghiệp, cô có điểm gì đáng để một luật sư hàng đầu đây thích chứ? 

"Thẳng thắn, cô có dáng vẻ mà không người phụ nữ nào có, ở bên cô tôi cảm thấy rất tự nhiên, thoải mái." Quan Khởi Kỳ trả lời từ tận đáy lòng. 

Nghe xong câu này, Tô Lam ngây ra sau đó nhoẻn miệng cười, nói: "Anh nói tôi có thứ mà người phụ nữ khác không có là được rồi? Lại còn tâng bốc tôi." 

"Ha ha…" Lời của Tô Lam khiến Quan Khởi Kỳ thấy buồn cười. 

Cười xong, sắc mặt Quan Khởi Kỳ lại nghiêm túc trở lại, anh ấy nhìn Tô Lam, chậm rãi hỏi một câu: "Tô Lam, sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?" 

Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu nghi ngờ nhìn vào mắt Quan Khởi Kỳ, phát hiện anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt mang theo sự nóng bỏng, nhiệt độ ấy quả thực đã đốt cháy cô. 

Cô còn nhìn ra dường như anh ấy rất dè dặt với mình, cứ như sợ mình sẽ từ chối anh ấy vậy. 

Qua tiếp xúc trước đây, Tô Lam cảm thấy dường như anh ấy có hơi vượt quá mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, đây cũng là điều cô luôn né tránh hết mức. 

Đương nhiên cô không thể trả lời rằng có thể tiếp tục làm bạn với anh ấy, cô không muốn bị đánh trong khó hiểu, càng không muốn hũ giấm Quan Triều Viễn kia ghen, những điều này thực sự không có lợi gì với cô. 

Nhưng suy cho cùng Quan Khởi Kỳ cũng là người tốt, trước đây anh ấy cũng trọng dụng, giúp đỡ cho cô rất nhiều khi cô làm việc ở Khải Vy, từ chối thẳng thừng đến bạn bè cũng không thể hình như cũng không hợp lý lẽ lắm. 

Do dự một chút, Tô Lam cười tươi với Quan Khởi Kỳ: "Sau này chúng ta là thông gia, lẽ nào không thân thiết bằng quan hệ bạn bè ư?" 

"Thông gia? Cô với anh họ…" Quan Khởi Kỳ cau mày hỏi. 

Lúc này mặt Tô Lam đỏ lên, đáp: "Chúng tôi đã làm lành rồi." 

"Hai người… sắp kết hôn sao?" Vẻ mặt Quan Khởi Kỳ rất căng thẳng. 

"Là tái hôn mới đúng? Mặc dù chưa bàn bạc nhưng tôi nghĩ sẽ như vậy. Tô Lam gật đầu khẳng định. 

Không biết tại sao Tô Lam chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ tái hôn với cô, mà thời gian chắc cũng nhanh thôi, nghĩ đến đây cô cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK