Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhìn thấy Tô Lam tức giận, Quan Triều Viễn nhanh chóng thu hồi lại ánh mắt của mình, xoay đầu ngại ngùng gãi đầu, nói năng một cách quanh co: “Tôi… Tôi không nhìn thấy gì hết.” 

“Anh còn muốn nhìn thấy gì?” Tô Lam chất vấn. 

“Tôi… Tôi cũng không muốn nhìn thấy gì, hơn nữa…hơn nữa bây giờ cũng chẳng có gì đẹp mà nhìn.” Quan Triều Viễn nói quanh co, vốn dĩ hiện tại cô đang trong thời kỳ cho con bú, có thể có gì đẹp được? 

Tuy nhiên nghe thấy lời nói này, Tô Lam ở bên này lại cảm thấy khó chịu, nói một cách hung dữ: “Anh nói gì cơ?” 

“Tôi…không nói gì hết.” Quan Triều Viễn chịu oan, thật sự không thể giảng đạo lý với phụ nữ. 

Lúc này, Tô Lam cau mày, vẻ mặt cũng trở nên méo mó: “Ôi trời!” 

“Sao vậy?” Nhìn thấy vậy, Quan Triều Viễn nhanh chóng bước lên trước rồi hỏi han một cách lo lắng. 

“Mau đi gọi y tá!” Tô Lam ôm ngực rồi hét lên. 

“Sao lại gọi y tá? Tôi đi gọi bác sĩ!” Quan Triều Viễn cũng không biết Tô Lam đang ở trong tình trạng như thế nào, nhưng chắc chắn là rất nghiêm trọng, cho nên không dám lơ là, xoay người rời đi. 

“Tôi bảo anh đi gọi y tá, không phải gọi bác sĩ!” Tô Lam hét to ở đằng sau lưng của anh. 

Từ trước đến nay cô vẫn luôn không nghe lời bản thân anh nói, luôn tự suy nghĩ và hành động theo ý mình, cho rằng bản thân mình cần cái gì. Thực ra điều mà cô cần không giống như những gì anh nghĩ. 

Nghe thấy tiếng kêu của người ở phía sau, Quan Triều Viễn quay đầu lại, hơi không hiểu lý do vì sao. Tuy nhiên anh cũng chỉ có thể nghe lời cô, gật đầu rồi nói một câu: “Gọi y tá” Nói dứt lời, anh nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh. 

Sau khi anh đi, Tô Lam cúi đầu xuống nhìn, áo bệnh viện đã ướt một mảng to. Lúc này cô bị tràn sữa khiến cô cảm thấy vô cùng đau đớn, chỉ có thể gọi y tá đến giúp cô hút sữa. Nhìn thấy hai cái túi to sưng lên trước ngực mình, Tô Lam thực sự rất buồn rầu. 

Một lúc sau, cuối cùng thì y tá cũng đến. 

“Có chuyện gì vậy?” Y tá nhìn Tô Lam và truy hỏi. 

“Tôi." Tô Lam vừa mới định trả lời thì nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng sau lưng nữ y tá đó nhìn chằm chằm bản thân cô bằng ánh mắt dò xét. 

Nhìn thấy ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào bản thân mình, Tô Lâm lập tức nhìn anh và nói: “Làm phiền anh ra ngoài trước đi!” 

Quan Triều Viễn không hiểu vì sao, trong lòng lo lắng không biết Tô Lam đã xảy ra chuyện gì cho nên anh mới nói: “Em nói với cô y tá trước đi, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Tôi nói anh đi ra ngoài trước, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?” Hiện tại vốn dĩ Tô Lam cảm thấy vô cùng khó chịu, cho nên cô không khỏi tức giận. 

Nhìn thấy thái độ xem thường của Tô Lam, Quan Triều Viễn cau mày, không tiếp tục tranh luận với Tô Lam nữa. Tuy nhiên anh vẫn đứng đó không động đậy, không biết cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh sẽ không đi ra ngoài. 

Tô lam nhìn thấy anh cố chấp đứng ở chỗ đó không động đậy, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng cô cũng không làm gì được anh. 

Sau đó, cô càng quay đầu đi, từ chối nói chuyện với y tá, bảo cô phải nói chuyện thế nào đây? Một người đàn ông như anh cố chấp đứng ở đây, cô làm sao có thể bảo y tá xem tình trạng hiện tại cho mình được. 

Lúc này, cô y tá ánh mắt sắc bén, nhìn thấy áo bệnh nhân của Tô Lam bị ướt một mảng to rồi nên cũng đoán ra xảy ra chuyện gì. 

Sau đó, cô y tá quay đầu lại nói với Quan Triều Viễn: “Anh kia, làm phiền anh ra ngoài trước đi, người phụ nữ này có chuyện riêng muốn nói với tôi!” Nghe vậy, Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, dường như cũng đoán được điều gì đó. Lúc này anh cũng hơi lúng túng, sau đó gật đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng bệnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK