Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam biết Tô Yên chắc chắn chẳng nói gì tốt đẹp, cô cũng vội làm rõ sự thật nên đẩy Tô Yên ra, đi thẳng về phía phòng nghỉ. 

Tô Yên bị Tô Lam đẩy nên loạng choạng, cô ta hét lớn về phía bóng lưng của Tô Lam: “Tô Lam, tôi nói cho chị biết, tôi sẽ không nhường chỗ cho chị đâu, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Trịnh Hạo!”. 

Tô Lam không quay đầu nhưng lại nói lớn: “Hai người có ly hôn hay không chẳng liên quan gì đến chị hết, chuyện của em thì tự em xem mà giải quyết!” 

Lúc này, Trịnh Hạo cau chặt đầu mày, đi tới nắm lấy cánh tay Tô Yên, thấp giọng nói: “Em ầmĩ đủ chưa?”. 

“Chưa! Chưa đủ!” Tô Yên như phát điên, hét với với Trịnh Hạo. 

Trịnh Hạo thấy thế thì buông lỏng cánh tay cô ta, chán ghét nói một câu: “Đúng là vô lý!” Sau đó xoay người bỏ đi. 

Nhưng Tô Yên lại không chịu bỏ buông tha cho Trịnh Hạo, cô ta đi tới chặn đường anh ta: “Anh đi đâu?” 

“Về trường!” Trịnh Hạo không vui nói. 

Tô Yên nhìn bóng lưng Trịnh Hạo, hét lớn: “Nếu anh không về nhà đúng giờ, tôi sẽ đến trường tìm anh, đến lúc đó đừng trách tôi không giữ thể diện cho 

anh!” 

Nghe thấy câu này, Trịnh Hạo siết chặt nắm đấm, nhíu chặt đầu mày nhưng vẫn không dừng lại… 

Tô Lam vươn tay đẩy cửa phòng nghỉ thì thấy mẹ đang chỉ vào Quan Khởi Kỳ quở mắng: “Khởi Kỳ, tình cảm giữa cậu với Lam Lam luôn rất tốt, hơn nữa hai đứa cũng có con rồi, bây giờ trong sảnh tiệc có cả trăm khách mời, sao đột nhiên cậu lại hủy hôn lễ chứ? Có phải Lam Lam đắc tội gì với cậu không? Tính Lam Lam từ nhỏ đã thế, nếu là thật thì cậu đừng chấp nhặt với con bé. Hai đứa vẫn phải kết hôn, hôm nay mà hủy hôn lễ thì sẽ mất hết cả mặt mũi!” Lúc Sở Thanh Diên nói những lời này, bà lo đến nỗi rơi nước mắt. 

“Mẹ, là tại con không tốt, không liên quan gì đến Tô Lam cả, là con muốn hủy hôn lễ, mẹ đừng trách Tô Lam” Quan Khởi Kỳ áy náy nói với Sở Thanh Diên. 

“Vậy cậu… sao cậu lại muốn hủy hôn? Lẽ nào cậu không thích Lam Lam nhà tôi?” Sở Thanh Diên hỏi. 

“Là con…” Lúc này, Quan Khởi Kỳ đắn đo không thốt nên lời. 

Lúc này, Tô Lam lập tức bước tới kéo mẹ lại, nói: “Mẹ, là con với Khởi Kỳ cùng quyết định hủy hôn lễ hôm nay, về phần ai đúng ai sai thì cũng không nói rõ với mẹ được, mẹ đừng hỏi nữa.” 

Quan Khởi Kỳ ơi là Quan Khởi Kỳ, anh đúng là khiến người ta vừa nể vừa hận. Anh ấy có thể ôm hết trách nhiệm hủy hôn lễ về phía mình, quả thực rất đàn ông, chỉ là việc anh ấy làm lại khiến Tô Lam rất khinh bỉ, Tô Lam không biết sau này nên đối mặt với anh ấy thế nào. Nghe thấy thế, Sở Thanh niên nổi giận, quay sang mắng con gái: “Con đang nói cái gì thế hả? Sao lại không nói rõ với mẹ được? Mẹ điếc hay mẹ mù à? Hai đứa ba mươi tuổi rồi mà còn tùy hứng như vậy, hôn nhà là trò đùa sao? Nay kết hôn mai ly hôn, đây còn chưa kết hôn thì đã chia tay rồi, hai đứa xem ba mẹ là cái gì? Còn khách khứa bên ngoài nữa, thế này là lấy người ta ra đùa sao?” 

Trước nay Sở Thanh niên luôn dịu dàng, rất ít khi nổi giận thế này. Tô Lam bị mắng mà không thốt nên lời, tất nhiên cô sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự, cô không muốn để người khác gièm pha Quan Khởi Kỳ, hơn nữa chuyện anh ấy làm nếu nặng thì có thể ngồi tù và thân bại danh liệt. Bây giờ chuyện cô có thể làm chỉ là hủy hôn lễ với anh ấy, cô không muốn khiến Quan Khởi Kỳ chịu sự trừng phạt nặng như vậy. 

“Mẹ, thực ra đều là lỗi của con…" Lúc này, Quan Khởi Kỳ muốn tiến tới giải 

thích. 

Nhưng Tô Lam lại lập tức cướp lời: “Chuyện tình cảm không có đúng sai, em sẽ giải thích với mẹ em, anh đi đi!” 

Đối diện với sự lạnh lùng của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ chần chừ giây lát rồi gật đầu: “Mẹ, vậy con đi trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK