Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 83: Hương vị cuộc sống
 
             Sau khi tiệc rượu kết thúc, Sở Phàm trở về trong sự đưa tiễn kính cẩn của đám người Mã Minh Nguyên và Mộ Dung Thích.  

             Bây giờ đã là tám giờ rưỡi tối, anh còn đang lo lắng không biết con gái cưng có ăn no không thì chợt nghe một giọng nữ trong trẻo vang ra từ phòng khách. Ngạc nhiên, bước chân anh dừng lại.  

             Sao giọng nói này quen vậy nhỉ?  

             "Em nói thật đó, chị không biết trận đấu hôm nay ngầu bá cháy thế nào đâu! Không tận mắt nhìn thấy đúng là tiếc hùi hụi!"  

             Bên bàn ăn trong phòng khách, Vân Mộc Văn vừa nhồm nhoàm mì gói vừa khoa tay múa chân đầy kích động, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, chỉ kém viết hai chữ "tôn sùng" lên mặt.  

             "Anh Sở kia đúng là anh hùng xuất thế, nhân tài vượt trội, vừa đẹp trai lại hấp dẫn. Trời ơi em chịu không nổi luôn!"  

             Một tay Vân Mộc Thanh chống cằm, liếc nhìn cô em đang đắm đuối mê giai rồi lười biếng vươn vai, lơ đãng bĩu môi.  

             Con bé này đang nói vớ vẩn gì vậy? Cái gì mà anh Sở là đại sư võ thuật, tay không cản dao, lấy thân đỡ đạn? Lại còn vung tay đấm thủng ngực người ta? Súng đạn còn chưa chắc làm được, ngay cả mấy bộ phim giả tưởng ba xu cũng chưa vô lý đến mức này.  

             Ai thèm tin mấy câu chuyện nhảm nhí bậy bạ, không có chút logic này chứ? Cũng chỉ có con nít ngây thơ như Đan Đan mới có thể tròn mắt lắng nghe từng lời từng chữ, còn không quên giơ tay cổ vũ.  

             "Đan Đan ơi, dì út con đói muốn xỉu nên hoa mắt rồi, con vào lấy thêm một thùng mì cho dì đi", cô nói với con gái.  

             "Em không có xạo mà chị, em nói thật đó!", Vân Mộc Văn vừa nói vừa thở phì phì, hai má phồng lên: “Với lại em gái chị trăm cay ngàn đắng bay về nước mà chị chỉ đãi em ăn mì gói thôi hở? Tiệc tùng chiêu đãi em đâu?"  

             Gương mặt Vân Mộc Thanh ửng hồng, có chút khó xử. Hôm nay Sở Phàm không có ở nhà, mà cô thì làm gì biết nấu ăn mà tiệc với chả tùng.  

             "Có ăn là được rồi, còn kén chọn làm gì", cô bĩu môi làm ra vẻ bực bội. Cái tên Sở Phàm này, trễ vậy rồi mà còn chưa về nhà, đúng là không đáng tin chút nào hết.  

             Vân Mộc Văn nghe vậy cũng đành tiếp tục tủi thân ăn mì, vừa ăn vừa lèm bèm: “Để khi nào có dịp em sẽ giới thiệu anh Sở cho chị, để chị biết kiến thức của chị hạn hẹp thế nào, hứ..."  

             Đúng lúc đó, Sở Phàm đẩy cửa bước vào, cất giọng: “Giới thiệu tôi cho ai?"  

             Một giây sau, bốn mắt chạm nhau, Vân Mộc Văn kích động bật dậy: “Anh Sở! Sao... sao anh biết tôi ở đây?"  

             Vân Mộc Thanh cũng ngẩn ngơ, chớp mắt: “Hai người... biết nhau?"  

             "Chị! Đây chính là anh Sở, vị cao thủ tinh thông võ thuật, trấn áp bốn phương mà em vừa nói đó!", Vân Mộc Văn rối rít kéo tay Sở Phàm, đắc ý khoe khoang: “Sao, giờ chị tin em chưa?"  

             Não bộ vẫn chưa xử lý kịp thông tin, Vân Mộc Thanh chỉ biết chớp mắt. Người này... chính là cao thủ võ thuật kia ư?  

             Rồi cô tức tối hừ một tiếng: “Tin, tin răm rắp luôn".  

             Sở Phàm chỉ cười cười, không ngạc nhiên trước thân phận của Vân Mộc Văn. Trên đài đấu võ, anh đã đoán ra khi thấy gương mặt cô và Vân Mộc Thanh giống nhau đến năm, sáu phần, quả nhiên hai người là chị em.  

             Đan Đan lại phấn khích nhào vào lòng Sở Phàm kêu to: “Bố giỏi nhất! Đan Đan thương bố!"  

             Nét cười trên mặt Vân Mộc Văn thoắt cái biến thành kinh ngạc, cô đưa mắt nhìn Sở Phàm: “Bố?"  

             "Chị! Đây chính là tên khốn bỏ vợ bỏ con, không thèm đoái hoài gì đến chị suốt năm năm qua?!", lửa giận tràn vào đôi mắt Vân Mộc Văn, cô tái mặt nhìn Sở Phàm.  

             Chẳng trách sao tối rồi mà anh ta còn đến nhà Vân Mộc Thanh, thì ra chính là như vậy. Tuy cô rất ngưỡng mộ võ công của Sở Phàm, nhưng lại không cách nào tha thứ cho hành vi vứt vợ bỏ con, khiến Vân Mộc Thanh và Đan Đan phải chịu cực khổ được. Chính tên khốn này đã bặt âm vô tín suốt năm năm, hại chị cô bị đuổi khỏi nhà vì mang thai trước khi cưới, phải ngậm đắng nuốt cay, chịu hết những lạnh lùng và khinh miệt suốt thời gian qua.  

             Nỗi áy náy phức tạp dâng lên trong lòng Sở Phàm khiến anh không biết phải mở miệng thế nào. Anh quả thật nợ mẹ con Đan Đan quá nhiều.  

             Nhưng Đan Đan lại chu môi không vui: “Dì út hông được nói bố như vậy. Bố thương Đan Đan nhất mà".  

             Vân Mộc Văn nghe vậy lại tức điên: “Cái gì? Tên khốn này, anh còn có mặt mũi trở về..."  

             Vân Mộc Thanh cuống quít kéo em gái qua một bên: “Tiểu Văn, đừng xúc động, chuyện không như em nghĩ đâu, nghe chị giải thích đã..."  

             Nhìn hai cô gái thì thầm to nhỏ với nhau, Sở Phàm đành nở nụ cười bất lực, cảm thán đúng là số mệnh trêu ngươi.  

             "Bố ơi, Đan Đan đói," vạt áo anh bỗng nhiên bị níu lấy, cô bé con nói đầy tội nghiệp: “Hôm nay Đan Đan phải ăn mì gói tận hai bữa lận, thảm quá bố ơi."  

             Sở Phàm bật cười, ôm con đầy cưng chiều: “Đi nào, bố chiên gà cho con."  

             "Dạ, con còn muốn ăn cánh gà nè, uống coca nè..."  

             Bên kia, Vân Mộc Thanh đang tận tình khuyên nhủ em gái, nói rõ tiền căn hậu quả về mối quan hệ giữa cô và Sở Phàm.  

             "Sao... sao cơ? Chị và Sở Phàm chỉ đang giả làm vợ chồng? Chị thuê anh ấy?!", lúc nghe được những lời này, hai mắt Vân Mộc Văn trợn tròn, không khỏi bật thốt ra.  

             "Be bé cái mồm, đừng để Đan Đan nghe thấy", Vân Mộc Thanh vừa cuống quít che miệng em gái vừa quắc mắt lườm, đoạn cô thở dài: “Chị cũng hết cách, Sở Phàm xuất hiện quá đúng lúc, vừa khéo lấp đầy được khao khát có cha của Đan Đan. Con bé vốn thiếu tình thương của cha nên đã xem anh ta như ba nó. Mà để con bé có thể lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, chị cũng chỉ còn cách làm vậy".  

             Đáy lòng Vân Mộc Văn chua xót, cô nói đầy cảm thông: “Chị vất vả nhiều rồi".  

             Đồng thời, cô cũng vừa áy náy vừa bội phục Sở Phàm. Việc anh bằng lòng giả làm cha của Đan Đan, dù chỉ là một “người lạ”, thật sự cao quý biết bao, đáng kính biết bao, mà cô ban nãy còn vì hiểu lầm mà trách oan anh.  

             Hình ảnh của Sở Phàm trong lòng Vân Mộc Văn càng trở nên vĩ đại hơn.  

             Nhưng hai cô gái đang than thở bùi ngùi này nào có ngờ rằng Sở Phàm quả thật chính là cha ruột của Đan Đan, là tên khốn nạn “bỏ vợ bỏ con” suốt năm năm bị Vân Mộc Văn mắng chửi đó. Nỗi hổ thẹn quá lớn từ khoảng thời gian ấy đã khiến Sở Phàm không dám trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, chỉ biết lặng lẽ ở bên hai mẹ con để bù đắp mà thôi.  

             "Thật ra thì... Sở Phàm cũng không tệ lắm", nhớ lại một tháng chung đụng vừa qua cùng Sở Phàm, đôi mắt Vân Mộc Thanh khẽ sáng lên.  

             Kể từ khi người đàn ông này xuất hiện, cuộc sống vốn bình đạm mà khô khan của cô và con gái chợt trở nên sinh động hơn trước nhiều. Cho dù vẫn có những lúc cãi cọ, những giận hờn ghen tuông, thế nhưng cảm giác viên mãn, hạnh phúc và an toàn này là thứ không thể bị thay thế bởi bất kỳ ai hay điều gì được.  

             Theo lời các cụ thời xưa, đây chính là "hương vị cuộc sống". Đắng cay ngọt bùi, trăm vị đời người.  

             Nghĩ vậy, một nụ cười nở rộ trên gương mặt xinh xắn của Vân Mộc Thanh.  

             Mà Vân Mộc Văn chỉ nhìn chị gái đang cười ngô nghê của mình đầy nghi hoặc: “Chị à, đừng nói là chị... thích Sở Phàm đấy nhé?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK