Chương 161: Anh rể ơi em muốn...
Hôm nay là cuối tuần, khoảng thời gian hiếm có để thư giãn sau một tuần bận rộn, cả thành phố dường như cũng trở nên lười nhác.
Nhưng Đan Đan lại không có may mắn được ngủ nướng thỏa thích. Từ khi trời vừa sáng, cô bé đã bị Vân Mộc Thanh túm ra khỏi ổ chăn, rửa mặt thay đồ chuẩn bị cho lớp học múa hôm nay.
Đôi mắt to tròn của cô bé ngập nước trông đến là tội nghiệp, liếc nhìn Sở Phàm với vẻ cầu xin.
"Đan Đan muốn ở nhà chơi với bố cơ, hông muốn đi học múa đâu, bố xin mẹ giúp con được hông?"
"Ừm, hôm nay trời đẹp, rất thích hợp để múa”.
Sở Phàm đáp một nẻo, làm bộ ngoảnh đầu đi đọc báo, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho con gái có được một cuối tuần "vui vẻ khó quên".
Ngày thường Vân Mộc Thanh sẽ không can thiệp cho dù anh có nuông chiều con cỡ nào đi nữa. Nhưng trên phương diện giáo dục, tiếng nói tuyệt đối thuộc về Vân Mộc Thanh, thái độ không nhường dù chỉ nửa bước của cô khiến Sở Phàm không thể không lui bước.
Sau khi tiễn hai cô gái xinh xắn rời khỏi nhà, Sở Phàm chạy bộ rồi luyện võ theo lịch trình thường ngày.
Một tiếng rèn luyện thân thể trôi qua, anh trở về nhà thì bất ngờ nhìn thấy con sâu lười cỡ bự Vân Mộc Văn đã thức dậy, lại còn đang ân cần chuẩn bị bữa sáng cho anh.
"Anh rể, anh về rồi ạ? Hôm nay em làm bánh mì kẹp, sữa bò với trứng chiên cho anh nè”, Vân Mộc Văn niềm nở nói với gương mặt cười tươi như hoa, vừa xán lạn lại nhiệt tình.
Chuyện khác thường tất có trá, huống chi Vân Mộc Văn vốn sẵn tính ranh ma, không dậy sớm trừ khi có lợi.
"Em mà lại tốt như vậy à?", Sở Phàm hớp sữa bò với vẻ cảnh giác, thờ ơ hỏi: “Nói đi, lại muốn gì?"
"Nào có, người ta chỉ đang quan tâm anh rể thôi mà”, Vân Mộc Văn vừa tủm tỉm cười vừa xếp tay thành hình trái tim đáng yêu. Nhưng chưa đến một giây sau, cô nàng đã lộ ra bộ mặt thật: “Anh rể ơi em muốn..”
"Không”, Sở Phàm đang xé bánh mì lập tức buông một câu: “Anh rể là người em sẽ không bao giờ có được”.
Vân Mộc Văn ngẩn ra, sau đó đỏ mặt gắt lên: “Anh nghĩ cái gì vậy hả ông anh rể thối tha này?"
Cô ấy tức tối bĩu môi, đưa tay lên chống cằm: “Em muốn nhờ anh đi với em đến bữa tiệc tối nay do bạn hồi cấp ba của em tổ chức, đều là mấy nhỏ bạn thân lâu rồi không gặp cả mà chỉ có mình em còn độc thân, anh giả bộ làm bạn trai em giúp em đi mà, xin anh đó”.
"Không”, Sở Phàm từ chối không chút do dự: “Tiệc của em liên quan gì đến anh?"
Toàn con nít con nôi ở đó có gì vui, chẳng thà ở nhà đánh một giấc.
Vân Mộc Văn hờn dỗi đứng dậy, chỉ vào Sở Phàm: “Anh xấu lắm í, nửa đêm nửa hôm mà nỡ lòng để một cô gái liễu yếu đào tơ, trẻ trung yêu kiều như em đi một mình sao? Anh không sợ em gặp phải kẻ xấu à?"
"Ừ”, Sở Phàm liếc Vân Mộc Văn từ đầu đến chân rồi chốt một câu: “Được diện kiến dung nhan em thì kẻ xấu cũng tự giác đầu thú, cải tà quy chính, em cứ xem như làm phước cho đời đi”.
Vân Mộc Văn tức tới suýt ói máu, hai má phồng lên: “Ông anh rể thối tha, ông anh rể xấu tính!"
Con bé này thực dụng ghê, chưa bao lâu mà mình đã thành ông anh rể thối tha rồi?
"Anh rể à...”
Thấy Sở Phàm nhất quyết từ chối, Vân Mộc Văn đành giở tuyệt chiêu "nhõng nhẽo đại pháp" trăm trận trăm thắng ra. Cô choàng lấy cánh tay Sở Phàm mà lắc tới lắc lui, lại còn chu môi tròn mắt nhìn anh.
"Đi mà, anh giúp em một lần này thôi, em hứa sẽ không mách chị đâu”.
"Có rượu miễn phí nè, lại còn quá chừng người đẹp nữa nè, lời mà không lỗ anh ơi...”
Sở Phàm nghe mà nổi da gà da vịt đầy người. Bị Vân Mộc Văn tựa vào, anh có thể ngửi được mùi táo xanh tươi mát thoang thoảng.
Tuổi trẻ thật là tốt.
Nghĩ vậy, anh bất đắc dĩ nói: “Thôi được, anh giúp em lần này, chỉ một lần này thôi”.
"Cảm ơn anh rể, em hứa đây là lần cuối cùng trong tháng”, Vân Mộc Văn nhảy cẫng lên ăn mừng, đoạn đặt tay lên môi thơm gió Sở Phàm: “Moah~ Tặng anh cái hôn nè, hi hi...”
Đầu Sở Phàm đau như búa bổ. Lần cuối cùng trong tháng? Nói vậy là tháng sau sẽ còn à?
Anh còn đang muốn cãi cọ một phen thì cô nàng ranh mãnh kia đã sớm chạy tót lên lầu, vừa nhắn tin với bạn vừa suy nghĩ xem tối nay nên mặc gì, trang điểm thế nào...
Sở Phàm đành bất lực lắc đầu: “Hai chị em này sao lại khác nhau như vậy chứ?”
Vẫn là vợ mình tốt hơn, đã thùy mị nết na lại bao dung thoải mái. Ừm, nếu có thể bớt thói ghen vặt thì càng hoàn hảo.
...
Vào chín giờ tối, Sở Phàm và Vân Mộc Văn đi đến địa điểm tổ chức tiệc. Đó là một quán bar tư nhân nhỏ với chi phí từ trung đến cao, rất được lớp thanh niên yêu thích.
Vân Mộc Văn khoác lên người bộ trang phục thời thượng, vừa nóng bỏng lại vừa trẻ trung. Chiếc áo len thường ngày mặc đi dạo phố nhấn mạnh đường cong của eo, bên dưới là chiếc quần ngắn cũn cỡn khoe ra cặp chân dài trắng muốt. Bộ trang phục hấp dẫn như vậy chẳng mấy chốc đã câu được vô số ánh mắt như sói rình mồi của cánh đàn ông.
So với cô, Sở Phàm trông nhạt nòa hơn rất nhiều, chỉ có áo len đen và quần dài. Nếu không nhờ gương mặt cương nghị điển, e rằng có ném anh vào đám đông cũng không tìm được. Dù sao anh cũng chỉ đi theo cô nàng một chuyến, không cần chải chuốt làm gì.
"Đi thôi anh, đêm nay có người bao rồi, anh cứ việc chơi thoải mái, em sẽ không mách chị đâu, hì hì...”
Vân Mộc Văn ngủ suốt buổi chiều nên bây giờ cực kỳ phấn chấn, vừa nghe tiếng nhạc xập xình vọng ra từ quán bar đã hăng hái kéo Sở Phàm chạy vào.
Trông bộ dáng thành thạo thế này, hẳn là đã đến đây nhiều lần.
Chín giờ tối là thời điểm quán bar bận rộn nhất, vô số khách khứa lui tới, ánh đèn lóa mắt, âm nhạc điếc tai hòa cùng bia rượu mê hoặc rất dễ khiến lòng người chao đảo, quên đi những bực dọc và muộn phiền đời thật. Đây cũng là lý do vì sao những tụ điểm giải trí này rất được thanh niên và thành phần trí thức yêu thích.
Thật ra Sở Phàm không thích những nơi náo nhiệt, nhưng anh cũng đã tiếp xúc với đủ mọi kiểu người trong thời gian chấp hành nhiệm vụ trong quân đội, vì vậy cũng không hề xa lạ với những hộp đêm như thế này.
"Tiểu Văn, bên này!"
Vân Mộc Văn vừa xuất hiện đã được rất nhiều người chú ý. Không lâu sau đó, một cô gái với gương mặt tròn xoe đang ngồi tại ghế dài đứng lâu, tủm tỉm vẫy tay với cô.
Vân Mộc Văn vội kéo Sở Phàm đi đến. Trên ghế là năm, sáu cô gái trẻ trung xinh đẹp trong những bộ trang phục bốc lửa, khoe ra da thịt trắng trẻo và những cặp đùi hấp dẫn vô cùng, thoạt nhìn không ai cho rằng các cô chỉ là những sinh viên tuổi đôi mươi.