Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321: Chú tư xảy ra chuyện

“Vương gia, Đại Thế tử đã được thừa hưởng tính cách của ông”.

“Trấn giữ Tây Dã, quét sạch thế giới đen tối của phương Tây, trở thành vị đại tướng bốn sao trẻ nhất trong lịch sử Đông Hoa”, giọng điệu Ông Bảo tràn ngập sự ngưỡng mộ, ánh mắt lấp lánh.

“Xa thì chưa nói, nếu như Đại Thế tử còn giữ chức vụ, phụ trách bốn trăm nghìn Long Hồn Quân ở Tây Dã thì nhóm quân nhỏ nhoi của Tây Hạ làm sao dám tự phụ như vậy!”

Sở Trí Hậu cầm binh thư, ông ta khẽ cau mày, nghiêm túc nói: “Danh tướng Đông Hoa của chúng ta vang dội khắp nơi, công trạng ít ỏi của nó vẫn còn thua xa”.

“Vừa đến Yên Kinh đã gây cho tôi phiền phức lớn như vậy, nó thật sự coi Yên Kinh này là Tây Dã của nó à? Coi trời bằng vung”.

“Yên Kinh là đất ngọa hổ tàng long, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì, không có người bố này đứng ra xử lý đầu đuôi cho nó, e rằng mọi chuyện đã trở nên rắc rối rồi”.

Ông Bảo mỉm cười bất lực, hai bố con như tạc cùng một khuôn, người nào cũng cố tỏ ra cứng đầu hơn người kia, rõ ràng là đang giả vờ, nhưng ngoài mặt thì không ai muốn thừa nhận, không muốn cúi đầu hạ thấp cái tôi của bản thân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ánh mắt Ông Bảo phức tạp, nói: “Vương gia, Đại Thế tử, cậu ấy đã kết hôn và có con gái rồi”.

“Nếu như có thời gian thì hai người gặp nhau đi”.

Nói xong, Ông Bảo nhẹ nhàng đặt tập thông tin về Vân Mộc Thanh và Đan Đan trước bàn làm việc, sau đó chậm rãi bước ra ngoài.

Sở Trí Hậu sửng sốt trong giây lát, ông ta vô thức lật qua lật lại tập tài liệu, lướt qua những bức ảnh Đan Đan đang cười rạng rỡ.

Đột nhiên như có thứ gì đó chạm vào tim ông ta, mang theo một làn sóng ấm áp.

“Khương Như, chúng ta được làm ông nội, bà nội rồi”.

Sở Trí Hậu trầm giọng thở dài, trên khuôn mặt uy nghiêm hùng dũng ấy hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời chiếu rọi rừng rực, trên trời không có một gợn mây.

Đan Đan dụi mắt, lười biếng xoay người, hét lên: “Bố ơi, dậy làm đồ ăn sáng đi, Đan Đan đói rồi”.

Hả?

Cô gái nhỏ đờ đẫn chớp chớp mắt, nhìn thấy bên cạnh mình trống rỗng.

Bố đâu rồi? Hôm qua còn ôm cô bé dỗ cô bé đi ngủ bằng một câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp cơ mà?

Bố cao lớn như vậy, sao đột nhiên không thấy đâu nữa rồi?

Đôi mắt nhỏ của Đan Đan tràn đầy vẻ nghi ngờ.

Ngay sau đó, Sở Phàm và Vân Mộc Thanh cùng nhau bước ra khỏi phòng, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt anh là có thể nhận ra đêm qua hai người đã có một đêm ‘nồng cháy’ thế nào.

“Bố ơi, hôm qua sao bố không ngủ với Đan Đan mà lại xuất hiện trong phòng của mẹ thế”.

Đan Đan bĩu môi, khóe miệng tỏ vẻ hơi tức giận và ghen tị.

Trên bàn ăn, Chu Dĩnh không nhịn được phun cơm ra, vẻ mặt khó xử: Còn vì sao được nữa, chính là do cái bóng đèn nhỏ này cản trở chứ sao.

Mặt Vân Mộc Thanh đỏ bừng, cô tự cảm thấy xấu hổ.

Khuôn mặt Sở Phàm không đỏ, tim không đập nhanh, giải thích: “Đúng vậy, tối qua bố mộng du nên là, ừm, vô tình đi vào phòng của mẹ”.

“Ăn thôi, ăn thôi”.

Anh gắp cho con gái một chiếc đùi gà.

“Ồ? Là vậy sao?”, Đan Đan cong môi, biểu cảm không tin.

“Đương nhiên là thật rồi, bố có thể lừa con sao, con mau ăn cơm đi, ăn xong còn đi tập đàn”, Vân Mộc Thanh lấy uy nghiêm của người làm mẹ, nghiêm túc kết thúc chủ đề này.

“Vâng ạ”.

Cô gái nhỏ bỗng cúi gằm đầu, biểu cảm vô cùng oan ức, đáng thương.

“Đan Đan, sau này bớt hỏi chuyện người lớn đi, phải nhớ rằng sự tò mò sẽ hại chết con mèo đó”, Chu Dĩnh cười nói, cười hả hê trên niềm đau của Đan Đan.

“Em nhiều lời như vậy chắc là ăn no rồi đúng không”, sắc mặt Sở Phàm không đổi, thẳng thừng bưng bát cháo bí đỏ và bánh bao của Chu Dĩnh đi.

Chu Dĩnh đột nhiên phồng phá bĩu môi, tức giận nhìn Sở Phàm, làm nũng với Vân Mộc Thanh: “Chị dâu, anh trai bắt nạt em”.

“Đáng đời, ai bảo em nhiều lời như vậy”, Vân Mộc Thanh mím môi cười khiến Chu Dĩnh vô cùng phiền muộn.

Giờ ăn sáng kết thúc trong bầu không khí vui vẻ.

Chu Long và Lưu Minh Hà ngồi xuống sofa, nói: “Tiểu Phàm, bố và mẹ con đã bàn bạc kỹ lưỡng rồi, ngày mai hai người chúng ta sẽ quay về Giang Lăng”.

Sở Phàm muốn giữ họ lại, nhưng Chu Long xua tay ngăn cản: “Lòng hiếu thuận của con chúng ta hiểu, nhưng không cần thuyết phục chúng ta nữa. Bố mẹ đã sống ở Giang Lăng gần hết đời người, đã quen với mọi thứ ở đó rồi, mặc dù ở Yên Kinh cũng rất tốt, nhưng đây dù sao cũng không phải là nhà của chúng ta”.

“Hơn nữa, bố biết con có rất nhiều việc phải làm ở Yên Kinh, chúng ta cũng không giúp được gì nhiều, không chừng còn trở thành gánh nặng cho con”, Chu Long vỗ vai Sở Phàm, nói: “Bố mẹ ở Giang Lăng đợi con quay về”.

Sở Phàm suy tư vài giây, anh biết rõ tính cách của Chu Long, một khi ông ấy đã quyết định thì không thể nào lay chuyển được.

Hơn nữa, chuyện của nhà họ Chu đã giải quyết xong, vợ chồng hai người cũng đã đi chơi một chuyến vui vẻ, cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

“Vâng ạ, bố mẹ đợi con làm xong hết việc ở Yên Kinh sẽ quay trở về tìm hai người, ngày mai con tiễn bố mẹ”, Sở Phàm nói.

Chu Long cười trấn an, định mở miệng nói gì đó, nhưng sau đó đột nhiên cau mày, lại không nói nữa.

Cuối cùng, ông ấy chỉ thở dài một hơi rồi quay người đi lên lầu.

“Mẹ, bố có tâm sự gì sao?”, Sở Phàm hỏi.

“Tiểu Phàm, mặc dù bố con cố chấp cứng đầu, nhưng ông ấy là người niệm tình xưa”, Lưu Minh Hà biết rõ tâm tư của chồng mình, nói tiếp: “Từ khi con xuất hiện trong bữa tiệc của nhà họ Chu, giúp hai chúng ta dập tắt sự kiêu căng ngạo mạn của đám người nhà họ Chu, bây giờ các đối tác của nhà họ Chu đã rút hết vốn, nhà họ Chu đã rơi vào tình cảnh hỗn loạn, mẹ nghe nói bọn họ đã đến bước phải bán cả nhà tổ tiên để lại cho rồi đấy”.

“Mặc dù đây là do bọn họ tự chuốc lấy, nhưng dù sao máu cũng đặc hơn nước”.

“Đặc biệt là chú tư Chu Đạt, cuộc sống khó khăn nhất, bố con hi vọng nếu như chú tư có gặp khó khăn gì, con có thể nể mặt người lớn, ra tay cứu giúp chú ấy”.

“Nhưng mà ông ấy không dám mở lời”.

Sở Phàm gật đầu, trịnh trọng nói: “Mẹ đừng lo lắng, nếu như chú tư gặp khó khăn, con sẽ không giương mắt ngồi nhìn đâu”.

Mặc dù thím tư Vu Tình và Chu Tuyết không chịu nhìn nhận bản thân, nhưng chú tư Chu Đạt thật lòng đối tốt với bọn họ, cho dù là lúc trước có hiểu nhầm, cho rằng bọn họ nói dối, cố ý lừa gạt ông ấy.

Đó cũng là do sắt chưa rèn thành thép, lo lắng mình sẽ đi sai đường, Sở Phàm vốn không hề để bụng.

Lưu Minh Hà cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Được rồi, trước khi đi, mẹ giúp các con giặt quần áo, quét dọn nhà một lượt”.

Đây là tấm lòng người mẹ luôn luôn đối xử tốt với con mình.



Trái tim Sở Phàm đang dâng trào sự ấm áp.

Reng reng reng.

Đúng lúc này, âm thanh điện thoại vang lên.

“Anh Phàm, hu hu, em là Chu Tuyết, nhà em xảy ra chuyện rồi, đám người đó đang chặn ở trước cửa nhà em”.

“Anh có thể giúp em, giúp bố mẹ em được không, bây giờ chỉ có anh có thể giúp được gia đình em được thôi”.

Gia đình chú tư xảy ra chuyện rồi?

Sở Phàm ngây người, sau đó trầm giọng nói: “Anh lập tức qua đó, em đừng lo lắng, nói từ từ thôi”.

Vân Mộc Thanh biết ý, lập tức lấy chìa khóa xe ra chuẩn bị lái xe.

Đầu bên kia điện thoại, Chu Tuyết vừa cảm kích vừa hối hận: “Anh Phàm, trước đây em không hiểu chuyện cho nên mới coi thường anh, em xin lỗi, là em đáng chết”.

“Mấy lời này không cần nói nữa, chú tư xảy ra chuyện gì rồi, em kể anh nghe đi”.

Sở Phàm vừa nói, vội vàng lái xe đi.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK