Chương 243: Người nhà họ Chu đến
Sáng ngày hôm sau, Đan Đan đã hò reo huyên náo gọi Sở Phàm và Vân Mộc Thanh dậy từ rất sớm, chỉ mong mau chóng được đến nhà ông bà nội.
Sở Phàm hơi bất lực, giúp cô nhóc chọn ra mấy bộ váy, đổi bảy tám kiểu tóc khác nhau mà vẫn chưa khiến cô bé ưa bắt bẻ này hài lòng.
Cô bé là nhân vật chính của ngày hôm nay thì phải ăn diện cho xinh đẹp và đáng yêu mới được.
Hai tiếng đồng hồ sau, gia đình Sở Phàm đã đến thôn Hạnh Hoa, khuôn viên nhà họ Chu.
Ba người Chu Long đã đứng đợi trước cửa từ lâu, Sở Phàm đỗ xe xong xuôi thì chủ động chào hỏi: “Mẹ…”
Lưu Minh Hà phớt lờ Sở Phàm, vẻ mặt thân thiết kéo lấy tay Vân Mộc Thanh, ân cần hỏi han: “Mộc Thanh, dạo này cháu gầy đi rồi, công việc không vất vả quá đấy chứ?”
Chu Dĩnh cười ha ha vỗ tay: “Đan Đan, cho cô ôm cái nào”.
“Bố, con…”
Sở Phàm hơi buồn phiền, bước đến trước mặt Chu Long, vẫn còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị ông ấy ghét bỏ đẩy ra: “Tránh sang một bên, đừng làm phiền bố ngắm cháu gái”.
Cả nhà hòa thuận vui vẻ, nói cười hớn hở, hoàn toàn không chú ý đến Sở Phàm, cứ như thể anh chỉ là đứa con ghẻ vậy.
Sở Phàm không khỏi cảm khái: “Tôi thật là hạnh phúc quá đi…”
Trong phòng khách, hai vợ chồng Chu Long ôm lấy cô bé Đan Đan bụ bẫm dễ thương, yêu thích tới mức phát cuồng.
“Ông nội, bà nội, đây là quà Đan Đan tặng cho ông bà, chúc ông bà dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi”, Đan Đan cười tít mắt nói, đưa hai chiếc vòng hoa do tự tay mình làm cho ông bà nội.
“Đứa bé này, thật sự quá hiểu chuyện, đáng yêu quá đi mất”, Lưu Minh Hà mỉm cười mãi không thôi, chăm chú ngắm nghía cô bé Đan Đan đang ngồi trong lòng mình: “Thật giống với Tiểu Phàm lúc nhỏ, ông xem đôi mắt này, cái mũi này, rõ ràng đều từ một khuôn mà ra”.
Chu Long cũng ngậm tẩu thuốc mà bật cười, giây phút này một người luôn nghiêm túc như ông ấy cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ: “Nhưng còn khá hơn thằng nhóc này nhiều ấy chứ, hồi tầm tuổi cháu thì bố cháu vẫn còn thường xuyên tè dầm trên giường cơ”.
Vân Mộc Thanh phì cười, Đan Đan cũng quay sang Sở Phàm lè lưỡi: “Xấu hổ quá đi, lêu lêu bố!”
Nhắc đến những chuyện hồi nhỏ của Sở Phàm, đôi mắt Lưu Minh Hà như sáng bừng cả lên, kéo lấy tay Vân Mộc Thanh nói: “Cái thằng nhóc thối tha này, từ nhỏ đã toàn gây rắc rối cho bác, năm đấy mới có mấy tuổi mà đã dẫn mấy cô bé hàng xóm về nhà rồi, nói cái gì mà muốn ‘động phòng hoa chúc’, còn muốn có ‘năm thê bảy thiếp’ cơ?”
“Khiến cho hai bác tức tới mức cắn mẻ răng tới nơi”.
Chu Dĩnh cũng hùa theo, lạnh lùng hừ một tiếng rồi bĩu môi nói: “Đúng thế, quá đáng nhất là anh ấy chỉ cho em làm một con ‘a hoàn’, ngay cả một ‘danh phận’ cũng không có, lúc đấy em còn tủi thân mà khóc rất lâu đấy”.
“Kẻ bội bạc!”
Sở Phàm bật cười xấu hổ rồi sờ mũi, mấy trò vui thời ấu thơ, hồi tưởng lại vẫn giống như chỉ mới hôm qua mà thôi.
Chớp mắt một cái đều đã lớn khôn hết cả rồi.
Vân Mộc Thanh cũng mỉm cười, được nghe những câu chuyện lúc nhỏ của Sở Phàm, cảm nhận được bầu không khí ấm áp vui vẻ này khiến cô thấy vô cùng hạnh phúc.
Loại cảm giác ấm áp do người thân mang lại giống như thế này là thứ mà trước đây cô không bao giờ cảm nhận được ở nơi nhà cao cửa rộng của nhà họ Vân.
“Bíp bíp bíp...”
Đúng lúc cả nhà đoàn tụ và không khí đang rất náo nhiệt thì đột nhiên có một tràng còi xe đinh tai nhức óc vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.
Tiếp theo đó, giọng đàn ông khó chịu truyền đến từ phía cửa chính: “Chu Long, anh cả và chị dâu đã đến trước cửa nhà rồi, còn không biết đường mà ra tiếp đón ư? Có hiểu lễ nghĩa hay không hả?”
“Bíp bíp bíp...”
Lại là một tràng còi đinh tai nhức óc vang lên khiến sắc mặt Chu Long biến đổi, ông ấy lập tức mang theo vẻ mặt u ám bước ra ngoài.
“Đúng là thêm phiền phức, không phải đã nói ngày mai mới đến sao”, Lưu Minh Hà cũng oán thán một tiếng, bà ấy gượng cười nói với Vân Mộc Thanh: “Mộc Thanh à, cháu cứ ngồi ở đây trước nhé, xin lỗi cháu”.
“Không sao đâu ạ, bác gái, cháu vào bếp xem thử, giúp mọi người chuẩn bị đồ ăn”, Vân Mộc Thanh chủ động đứng dậy tránh đi, cô là một người phụ nữ thông minh, biết tiến biết lùi có chừng mực, cô vẫy tay với Đan Đan rồi nói: “Đan Đan, đi ra đây với mẹ”.
“Không muốn đâu, con muốn ở cùng với bố cơ”, Đan Đan lắc cái đầu nhỏ, Sở Phàm cũng cười ý bảo không sao đâu, để cho Vân Mộc Thanh một mình vào trong bếp.
“Nhà bác cả không phải đã đi Yên Kinh phát triển rồi ư, sao đột nhiên lại trở về rồi?”, Sở Phàm liếc mắt nhìn sang Chu Dĩnh, thờ ơ hỏi.
Anh vẫn còn chút ấn tượng với Chu Dũng - anh cả của Chu Long.
Ban đầu khi còn là một lãnh đạo nhỏ ở Giang Lăng, năng lực không có bao nhiêu mà lại rất kiêu căng, hở tí là dùng đạo lý dạy bảo người khác, ngạo mạn ngút trời, huênh hoang đắc ý.
Bác gái Cao Sương thì càng chanh chua nịnh hót, có chút thành tích là muốn vểnh đuôi lên trời, không coi ai ra gì, rõ ràng là cùng một giuộc với Lý Phương Cát.
Trong ký ức, cả nhà Chu Dũng luôn coi thường sự cố chấp tầm thường của Chu Long, càng không thèm giao du gì với bọn họ. Ngay từ mười năm trước đã dùng quan hệ của cụ nhà họ Chu để đi đến Yên Kinh, thậm chí ngay cả hôn lễ của Chu Dĩnh trước đây cũng chẳng đến tham dự.
Sao đột nhiên lại nhớ tới bọn họ rồi?
Chu Dĩnh không vui vẻ gì, đáp: “Nghe nói ông ta ra khơi buôn bán, kiếm được không ít tiền, bây giờ trở thành triệu phú rồi nên đến để khoe khoang đấy”.
“Từ một tuần trước đã gọi điện đến báo với nhà mình chuẩn bị tiếp đón ông ta, ai mà biết ông ta lại đến sớm hơn lịch hẹn, còn huênh hoang phách lối như vậy, đến cửa rồi mà còn bắt chúng ta ra nghênh đón”.
Chu Dĩnh không khỏi chửi thầm trong bụng, cô ta cũng chẳng có thiện cảm gì với ông bác cả này, hồi còn nhỏ, chỉ cần mắc chút lỗi nhỏ là bị ông ta dùng đạo lý dạy dỗ nửa ngày, bộ dạng vênh váo của kẻ làm lãnh đạo.
Sở Phàm bóc cho Đan Đan một quả vải, bình thản nói: “Cứ chờ xem sao”.
Trực giác mách bảo anh, e rằng chuyến đi này của nhà bác cả không đơn thuần chỉ là đến để khoe khoang.
Hai người đang nói chuyện thì dưới sự đón tiếp của vợ chồng Chu Long, một nhà ba người, hai nam một nữ từ bên ngoài bước vào.
“Chú Ba, đã mười năm rồi mà nhà của chú vẫn không thay đổi dù chỉ một chút nhỉ, chú nhìn xem, căn phòng này, đồ dùng trong nhà này đều đã cũ kỹ đến mức nào rồi chứ”, bác cả Chu Dũng vác theo bụng bia to bự, mặc đồ tây đeo giày da, vừa bước vào đã chỉ chỉ chỉ trỏ trỏ với dáng vẻ của kẻ lãnh đạo..
“Thời đại phát triển, xã hội đang tiến bộ, chú phải bắt kịp thời đại chứ không thì sao có thể kiếm nhiều tiền được? Về điểm này thì chú còn phải đi theo mà học hỏi anh cả rồi”, ông ta nói, cố ý giơ cánh tay lên, để lộ đồng hồ vàng Rolex đeo trên cổ tay, còn có chìa khóa BMW treo trên thắt lưng, vô cùng đắc ý khoe khoang.
Bác gái Cao Sương đeo đầy vàng bạc, trang điểm lộng lẫy đứng bên cạnh cũng khinh thường nhếch miệng cười, lẩm bẩm một câu: “Cả một đời nghèo khổ, bao nhiêu năm nay cũng chỉ có chút tiền đồ như này”.
Con trai của bọn họ - Chu Bằng vẫn luôn cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt chán ghét và coi thường, nếu không phải do bố mẹ yêu cầu thì cả đời này hắn cũng không bước chân tới cái vùng nông thôn lạc hậu, thấp hèn như thế này.
Lưu Minh Hà hơi ngại ngùng cười chế giễu, Chu Long ngậm tẩu thuốc, gằn giọng: “Nhà chúng tôi là như thế, thích ở lại thì ở, không thích thì cút xéo, cũng không ai quan tâm đến mấy người”.
“Chú, chú đúng là ngang bướng, từng này tuổi rồi mà vẫn cố chấp, tính tình thì ương ngạnh!”, Chu Dũng cau mày, tức giận nói: “Chả trách cụ nhà lại không thích chú, vứt chú đến cái nơi quỷ quái heo hút Giang Lăng này”.
“Tôi tình nguyện đến!”, Chu Long ngậm tẩu thuốc, vẻ mặt ngang bướng: “Tôi cũng không cần ông già thích, tôi không phải sâu mọt, không cần dựa vào ông ta để sống”.