Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 190: Cúi đầu, mềm mỏng

Tất cả các phụ huynh có mặt đều lùi lại hai bước, nhường đường cho người phụ nữ mang kính râm, khí thế hùng hổ.

Nhìn đội hình thế trận này lại có cả vệ sĩ đi cùng thì hiển nhiên người phụ nữ này không dễ đụng vào.

“Cục cưng, con chịu khổ rồi, để mẹ xem, có đau không?”

Triệu Thu ôm lấy Thẩm Hòa, vội vàng an ủi con trai cưng, thấy mặt mũi con trai sưng vù còn rơi vài giọt nước mắt.

Thẩm Hòa cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, vừa khóc oa oa vừa hung hăng chỉ vào mấy bạn nhỏ Đan Đan, Tiểu Hổ: “Mẹ ơi, bọn nó đánh con, mẹ phải trút giận cho con, đánh chết bọn nó!”

Mọi người có mặt đều không khỏi kinh hãi, mới tí tuổi đầu sao lại hung ác như vậy, coi mạng người như cỏ rác, đòi đánh chết con nhà người ta?

Bất ngờ hơn là một người làm mẹ như Triệu Thu không những không sửa đổi suy nghĩ sai trái của con mình mà lại còn cưng chiều nói: “Được, mẹ làm chủ cho con, con yên tâm, bọn nó không chạy thoát được đâu”.

“Trong coi kỹ chỗ này cho tôi, ai dám chạy trốn thì đánh gãy chân”.

Triệu Thu hung ác ra lệnh, mấy vệ sĩ phía sau lập tức phách lối lấy gậy ra khiến các bậc phụ huynh run sợ.

Sở Phàm trầm mặc nhìn mọi chuyện, cười khẩy, thật đúng là nhà dột từ trên nóc dột xuống, cả nhà đều không phải thứ tốt lành gì.

Trình Mỹ Thi kìm nén cơn giận, bước đến chỗ Triệu Thu nói lý lẽ: “Đây là logic gì vậy, là con nhà cô bắt nạt con tôi trước, rõ ràng là mấy người sai”.

“Làm bố mẹ, cô không làm gương, dạy con làm đứa trẻ ngoan, phải biết nhận lỗi, biết chịu trách nhiệm mà lại dung túng con dùng bạo lực áp bức người khác?”

“Cô có biết đạo lý không vậy?”

Triệu Thu tháo kính râm xuống, vẻ mặt kiêu căng: “Đạo lý? Đây chính là đạo lý của tao”.

Bốp!

Cô ta thẳng tay tát Trình Mỹ Thi một cái khiến khóe miệng chảy máu, trên mặt hiện rõ dấu vết của năm ngón tay.

“Nói lý với bà đây? Mày là cái thá gì?”

Bốp!

“Dám đánh con trai tao, cũng không nhìn xem là đây là con ai?”

Bốp!

“Dám nhổ lông trên đầu cọp, mày ăn gan hùm mật gấu hả?”

“Bất kể là nguyên nhân gì, dám đánh con trai tao chính là bọn mày sai, đám nhãi ranh này đều phải trả giá”.

Bốp bốp bốp!

Triệu Thu tát Trình Mỹ Thi liên tiếp bảy, tám cái. Đánh đến đầu tóc rối tung, hai má sưng tấy, mặt mũi tím bầm.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai nghĩ Triệu Thu lại kiêu căng ngạo mạn đến vậy, nói đánh là đánh, khiến mọi người nhất thời sửng sốt không kịp phản ứng.

“Mẹ kiếp, dám đánh vợ tao? Tao giết mày!”, Dương Cang tức giận, hai mắt đỏ ngầu lao đến chỗ Triệu Thu, mấy vệ sĩ lập tức xông ra cản lại, đánh nhau tán loạn.

Mặc dù sức chiến đấu của Dương Cang phi phàm, đánh ngã được bốn, năm vệ sĩ, nhưng bọn họ quá đông, nên vẫn khống chế được Dương Cang, đè anh ấy xuống đất.

Cô giáo La vô cùng sợ hãi, Tưởng Bình Quang đứng ra, vẻ mặt y như một con chó, mỉm cười quái gở nói:

“Cậu Dương, lý trí, cậu lý trí chút, bạo lực không phải cách giải quyết vấn đề, có chuyện gì mọi người ngồi xuống cùng thương lượng”.

Chưa kịp dứt lời gã ta đã bị Dương Cang đá thẳng vào bụng, đau đến lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết.

“Chết tiệt, vợ và con mày bị đánh xem mày có lý trí được không, lý trí con mẹ mày!”

Dương Cang hứng chịu một trận đánh đấm từ đám vệ sĩ, bị đánh đến ói ra nước chua từ dạ dày, Trình Mỹ Thi và Dương Đậu Đậu nước mắt giàn giụa, luôn miệng hô ‘đừng đánh nữa’.

Vân Mộc Thanh vội chạy đến an ủi hai mẹ con, ánh mắt Sở Phàm trở nên lạnh tanh.

“Đúng là thấp hèn”.

Triệu Thu khinh thường chế nhạo, cô ta lắc cánh tay đau nhức, tuy mấy cái tát khiến cô ta bớt giận hơn phân nửa, nhưng chung quy cũng chưa hả dạ.

Cô ta hung hăng chỉ vào cô giáo La rồi mắng: “Cô giáo La, nể mặt Tưởng Bình Quang và chồng tôi, tôi có lòng thu nhận, giúp đỡ mấy người, cung cấp đồ ăn, trò vui chơi giải trí miễn phí, nhưng mấy người thì sao, mấy người báo đáp tôi như thế này đây hả?”

“Để một đám vô văn hóa, một bọn nhãi ranh trắng trợn ức hiếp con trai tôi? Có phải cô cảm thấy tôi dễ bắt nạt lắm không, chuyện hôm nay, cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”

“Vâng, vâng, bà chủ Thẩm, đây quả thực là chúng tôi tắc trách”, cô giáo La sợ đến mất mật, đâu dám đôi co với Triệu Thu, cô ta lau mồ hôi lạnh, ân cần nói.

“Tôi sẽ thành thật báo cáo sự việc hôm nay lên ban giám hiệu nhà trường, nếu cần có thể ra quyết định đuổi học những học sinh đánh người khác”.

Cô giáo La hạ thấp thái độ, chỉ kém nước quỳ xuống trước mặt Triệu Thu, nhưng Triệu Thu vẫn nhướng mày không hài lòng, khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói: “Đuổi học? Con tôi bị đánh thành như vậy, chịu bao oan ức, đuổi học là xong ư? Cô làm giáo viên kiểu gì vậy, cô là cái thá gì, đầu óc toàn là nước à?”

“Vâng, vâng, vậy, cô muốn giải quyết thế nào...”, cô giáo La hạ mình đến cùng cực.

Triệu Thu lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ thẳng vào đám Đan Đan và Tiểu Hổ: “Mấy đứa này phải quỳ xuống, xin lỗi con trai tôi”.

“Trường của mấy người còn phải mở cuộc họp phê bình để bọn nó công khai xin lỗi con trai tôi, nghe rõ chưa?”

Thẩm Hòa cũng kiêu căng ngẩng cao đầu, dáng vẻ như người chiến thắng, vui vẻ mỉm cười.

“Cô, cô nói gì?”

Sắc mặt Vân Mộc Thanh thay đổi hoàn toàn, phẫn nộ nói.

Sở Phàm cũng lạnh lùng nhìn Triệu Thu: “Cô ngang ngược phách lối như vậy, Thẩm Thiên có biết không?’

“Không sợ làm liên lụy đến chồng cô à?”

Ánh mắt Sở Phàm tuy lãnh đạm nhưng lại mang áp lực như núi, khiến Triệu Thu vô thức nảy sinh cảm giác sợ hãi, sửng sốt.

Nhưng chỉ trong giây lát cô ta lại lập tức khôi phục dáng vẻ ngạo mạn, cười nhếch mép đáp: “Nực cười, một kẻ thấp kém như anh cũng xứng lấy chồng tôi ra uy hiếp tôi ư?”

“Anh xách giày cho anh ấy còn không xứng!”

Người đàn ông của cô ta là ông chủ của vùng đất Cửu Hoa, tung hoành hai giới hắc đạo bạch đạo, tên khố rách áo ôm trước mặt này lấy gì sánh nổi.



Vẻ mặt cô giáo La khó coi, nhỏ giọng nói: “Phụ huynh của Đan Đan, nhiều hơn một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện, tôi khuyên hai người vẫn nên làm theo lời bà chủ nhà họ Thẩm đi”.

“Cúi đầu, mềm mỏng chút chẳng phải là xong chuyện rồi sao, cần gì phải lấy trứng chọi đá”.

Tưởng Bình Quang cũng cười toe toét, vẻ mặt hả hê: “Phải đó, Sở Phàm, bây giờ nhận lỗi vẫn còn kịp, nếu lỡ để sếp Thẩm biết các người đánh con anh ấy? He he, thế thì không đơn giản chỉ là quỳ xin lỗi đâu”.

“Sẽ là chuyện liên quan đến mạng người đó, cậu nên biết, sau lưng sếp Thẩm chính là hội thương mại Tứ Hải và anh Sở của tập đoàn Phàm Vân, cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không?”

Vân Mộc Thanh vô cùng tức giận, cái này là thứ đạo lý gì vậy, rõ ràng là bọn họ sai, dựa vào đâu mà bắt mình cúi đầu?

Cô thà liều mạng với lũ khốn này cũng không để Đan Đan phải quỳ xuống xin lỗi.

“Dù có ông trời chống lưng thì tôi cũng phải làm rõ chuyện này!”, Sở Phàm phẫn nộ, tựa như dã thú thức tỉnh, khí thế uy nghiêm bộc phát khiến tất cả mọi người vô thức rùng mình, sững sờ.

Anh không ngờ, một đại điện khu Cửu Hoa nhỏ nhoi, vợ của một Thẩm Thiên vớ vẩn mà lại dám dùng danh tiếng của mình diễu võ dương oai, hung hăng càn quấy.

Giờ lại còn bắt nạt con gái mình, được lắm.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK