Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 82: Anh hùng hơn người

“Chu Kiến Hào, ông cấu kết với yêu ma tà đạo, coi thường quốc pháp, tội đáng chết vạn lần!”

“Hừ, giao ông ta cho cảnh sát, bắn chết đi”.

Nhóm người Mã Minh Nguyên, Mộ Dung Thích đều tức giận trách móc.

Nếu như hôm nay không có Sở Phàm ra tay chém chết loại người ác ôn dùng Vu cổ như đại sư Ngô, sợ rằng bọn họ cũng sẽ bị cắn chết hút sạch máu, ai ai cũng hận Chu Kiến Hào thấu xương.

Gương mặt Chu Kiến Hào trắng bệch, ông ta quỳ xuống đất xin tha, vội vàng nói: “Tông sư Sở, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi một mạng đi”.

“Tôi nguyện dâng hết địa bàn trong Bắc Thành và Trung Thành của mình cho anh, tôi thề từ nay về sau sẽ không bước chân vào Giang Bắc nữa”.

“Đồng thời, tôi cũng nguyện dâng hết số tài sản mà mình góp trong bao nhiêu năm nay cho anh vô điều kiện, đủ một trăm tỷ, để đổi lại tính mạng của mình, được không?”

Chu Kiến Hào cắn răng, ông ta vô cùng chua xót.

Số tài sản và địa bản đó là tâm huyết của ông ta trong nhiều năm nay, tặng cho người khác như thế chẳng khác nào móc tim gan của ông ta.

Nhưng cũng không đáng giá bằng mạng sống.

Ánh mắt nhóm ông lớn như Mã Minh Nguyên và góa phụ Hắc đều bừng sáng, gương mặt bọn họ toát ra vẻ tham lam và hâm mộ.

Địa bàn ở hai thành phố, số tài sản gần trăm tỷ!

Phải biết rằng, đến nhà họ Đường giàu nhất ở tỉnh Giang Lăng cũng phải nỗ lực suốt ba thế hệ mới có thể tích lũy được một trăm tỷ, còn Sở Phàm, không ngờ anh lại có sau một đêm.

Đây chính là sức mạnh của Tông sư đấy!

Mọi người đều cảm khái, hâm mộ vô cùng.

Chu Kiến Hào nhìn thấy thế cũng thở phào một hơi, cảm thấy mình rất có hy vọng được sống, ông ta nở nụ cười: “Anh Sở, tôi sẽ cử người chuyển khoản cho anh…”

Vào lúc này, Sở Phàm lại cười lạnh: “Ai nói tôi sẽ tha cho ông?”

“Quốc pháp không thể bị làm nhục được, ông cho rằng tôi đang nói đùa với ông sao?”, Sở Phàm nhìn từ cao xuống, khí thế như ngọn núi cao sừng sững, khiến cho Chu Kiến Hào thở không ra hơi.

“Đã từng có người sử dụng tiền tài và thế lực hùng mạnh khắp nước để xin tôi tha mạng, tôi còn không buồn chớp mắt một lần, chỉ vỏn vẹn một trăm tỷ mà thôi mà cũng muốn tôi mở một bên lưới sao?”

“Ông là cái thá gì!”

Năm ngón tay của Sở Phàm hạ xuống, tựa như mang một luồng sức lực cực kỳ mạnh lớn, vỗ xuống đầu Chu Kiến Hào.

“Anh Sở, tha mạng…”

Chu Kiến Hào chỉ kịp gào lên thê thảm, rồi sau đó thất khiếu chảy máu, thi thể đổ xuống đất.

Tất cả những người có mặt ở đây đều trố mắt, hít sâu một hơi khí lạnh…

Tài sản trăm tỷ mà cứ giết như thế, người này có lai lịch thế nào vậy, dũng mãnh thế à?

“Chu Kiến Hào cấu kết với yêu ma phương Tây, làm hại Trung Nguyên, tôi xử lý theo quốc pháp, các người có ai không phục không?

Sở Phàm hờ hững nhìn đám ông lớn Mã Minh Nguyên, giọng nói của anh rất bình tĩnh nhưng lại dồi dào khí thế.

Anh đã giết hai người vào đêm hôm nay, thế nhưng không có ai là không đáng chết, anh chẳng hề thấy áy náy một chút nào cả.

Nếu như có người dám bênh vực cho Chu Kiến Hào thì anh cũng không ngại tăng thêm một mạng người nữa, diệt cỏ tận gốc.

Mã Minh Nguyên quỳ sụp xuống đất đầu tiên, ông ta cung kính nói: “Anh Sở, thần thông của võ đạo, lần nay may mà có anh ra tay cứu giúp Giang Bắc”.

“Kể từ ngày hôm nay, Mã Minh Nguyên tôi nguyện làm theo lời anh Sở, lên núi đao xuống biển dầu, quyết không từ nan!”

Mộ Dung Thích cũng giật mình, lão vội vàng quỳ xuống đất: “Mộ Dung Thích, nguyện làm theo mọi lời sai bảo của anh”.

Đằng sau bọn họ, Bộc Hải, góa phụ Hắc và Bạch Diện Thư Sinh đều đua nhau quỳ xuống thần phục.

Bọn họ vừa cảm thấy kinh ngạc nể sợ, vừa khó lòng không nổi bừng nhiệt huyết.

Đây là người như thế nào, thủ đoạn ngút trời, khí thế lan tỏa khắp cõi Trung Nguyên.

Đi theo một người có tài năng thấu trời như vậy, thật không dám tưởng tượng sau này bọn họ có thể đi được bao xa.

Ở gần đó, đôi môi đỏ thắm của Vân Mộc Văn há to, ánh mắt lấp lánh, cô ấy ngẩn ngơ nhìn thanh niên đứng thẳng lưng trước trước mặt mình, cảm giác khao khát nảy sinh trong lòng!

“Ngầu quá chừng, đây mới đúng là anh hùng hơn người trong lòng mình!”

Kể từ ngày hôm nay, cái tên của anh Sở chắc hẳn sẽ tỏa sáng rực rỡ như nắng gắt, soi rọi khắp vùng đất Giang Bắc, vang dội từ Nam chí Bắc!

Cuộc thi đấu rầm rầm rộ rộ khắp Giang Bắc đã nhanh chóng chấm dứt sau khi Sở Phàm tham dự.

Mã Minh Nguyên sai người dọn dẹp nhà thi đấu, chuẩn bị đãi tiệc từ sớm để chúc mừng Sở Phàm giành thắng lợi.

Nhóm ông lớn như Mã Minh Nguyên, góa phụ Hắc đều cung kính vây quanh Sở Phàm, còn Mộ Dung Thích và đám học trò tự cao tự đại của lão cũng ngoan ngoãn đứng một bên, sợ đến nỗi còn không dám thở mạnh.

Đây là Tông sư đấy, một người giống hệt như rồng thần trên trời cao, chỉ cần môt cái tát cũng có thể vả chết bọn họ.

Bàn tiệc ăn uống linh đình, Sở Phàm đã nghe những lời xu nịnh tâng bốc thành quen, anh cũng cảm thấy hơi nhàm chán, đột nhiên sực nhớ đến chuyện gì, anh lập tức nói với Mộ Dung Thích.

“Ông Mộ Dung, ông cũng là thế hệ đi trước đức cao trọng vọng trong giới võ đạo Giang Bắc, tôi có một vài chuyện muốn hỏi ông”.

Mộ Dung Thích sợ đến nỗi sặc rượu, lão vội vàng đứng dậy, gương mặt trắng bệch: “Anh Sở, anh cứ gọi tên tôi là được, trước mặt anh Sở, tôi không dám nhận mình là thế hệ đi trước gì đâu”.

“Anh có chuyện gì thì cứ việc dặn dò, cứ việc dặn dò là được”.

Đây là tông sư đấy, có cho lão một trăm lá gan thì lão cũng không dám tự cao tự đại trước mặt anh.

Sở Phàm cười cười, anh cũng không khách sáo nữa, lập tức đưa cho lão xem vài tấm hình của cao tăng đã chữa khỏi độc Mạn Đà La mà Hestia đã gửi cho mình rồi nói: “Vị cao tăng này là một vị cao tăng đã chữa khỏi loại độc kỳ lạ vào hai trăm năm trước, nhưng thân phận và gia thế của ông ấy lại mơ hồ, chỉ biết ông ấy là người trong giới võ đạo”.

“Ông xem xem, có biết tin tức gì về cao tăng này hay không, hay là ông ấy có để lại đạo chính thống, hậu duệ gì chăng”.

Đây cũng là nhân tố quan trọng để Sở Phàm đồng ý với Mã Minh Nguyên, giúp ông ta canh chừng trận đấu.

Mộ Dung Thích nghe thấy thế, lão không dám chần chừ mà vội vàng cầm lấy ngay, mọi người xung quanh cũng vây lại nhìn ngó, ai nấy đều nhíu mày, liên tục lắc đầu.

Dù gì cũng là người hơn hai trăm năm trước rồi, thời đại ấy quá xa xôi, chỉ có một bức hình mà thôi, làm sao xác định được?

Lúc Sở Phàm hơi nản lòng thì đột nhiên một cậu học trò trong đạo quán của Mộ Dung Thích kinh ngạc thốt lên: “Đây, hình như đây là đại pháp sư Tịnh Thế?”

Mọi người đều nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên, ánh mắt Sở Phàm sáng bừng, anh gọi cậu ta lại: “Cậu qua đây, nói kỹ một chút”.

Mộ Dung Thích cũng quát: “Nhìn cho kỹ, nếu như có sai sót gì hay dám lừa dối anh Sở thì cậu sẽ biết tay đấy”.

Cậu học trò ấy hơi sợ hãi, cậu ta nhìn suốt năm phút rồi mới gật đầu, nói một cách chắc nịch: “Anh Sở, tôi nhìn kỹ rồi, đúng là đại pháp sư Tịnh Thế”.

“Pháp sư Tịnh Thế này là Thánh tăng cao thâm của Phật Pháp, hơn nữa còn tinh thông các loại thuốc, lòng dạ Bồ Tát, đã từng là pháp sư hộ pháp của tiền triều, sau này còn đại diện cho quốc gia đi sứ phương Tây, truyền giảng Phật pháp, trị bệnh cứu người, trị dứt mấy đợt bệnh dịch, cứu mấy trăm ngàn mạng người…”

“Chỉ có điều, vào lúc tuổi già, vị đại sư này dính líu đến vài cuộc tranh giành quyền lực, đắc tội với người quyền cao chức trọng, bị đốt chùa chiền, đuổi ra khỏi triều đình, những chuyện liên quan đến ông ấy cũng trở thành đề tài cấm kị, bởi thế nên mới bị người đời dần dần quên mất…”

Sở Phàm gật đầu, những chuyện này có rất nhiều điểm tương đồng với truyền thuyết bên phương Tây.



“Thế tại sao cậu lại biết?”

Cậu học trò lúng lúng gãi đầu: “Tôi đọc được mấy chuyện này trong thư viện của thầy, tôi không chịu nổi khổ, thường xuyên lấy danh nghĩa đi quét dọn thư viện để làm biếng, ha ha, tình cờ mới phát hiện ra chuyện này…”

Sắc mặt Mộ Dung Thích cũng đỏ bừng, lão hơi lúng túng.

Lão là con cháu trong gia đình võ đạo, tất nhiên tổ tiên có để lại rất nhiều đầu sách quý, thế nhưng tất cả đều bị lão bỏ xó, xếp vào thư viện chỉ để làm màu mà thôi, một năm cũng chẳng đi vào đó được mấy lần, không ngờ lại bị một tên học trò lười biếng chiếm mất sự chú ý.

“Đây cũng là vô tình trồng liễu, liễu lại xanh nhỉ”, Sở Phàm cười cười, anh nói: “Mấy ngày nay giúp tôi lấy tư liệu liên quan đến đại sư Tịnh Thế, tôi muốn đọc thử xem sao, thế nào?”

Mộ Dung Thích vội vàng gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay, nhất định sẽ cho anh Sở câu trả lời trong vòng hai ngày”.

“Vất vả rồi”.

Sở Phàm gật đầu, anh thầm thở phào, hy vọng nhen nhóm lên trong lòng.

Xem như chất độc Mạn Đà La hung ác trong người mình đã có triển vọng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK