Chương 385: Nhà họ Diệp ở Tây Dã
Đêm khuya, Sở Phàm trở về khách sạn.
Vân Mộc Thanh cả đêm không ngủ, gương mặt xinh đẹp hơi tiều tụy, đầy vẻ lo lắng ...
Khi cô nhìn thấy Sở Phàm mặc soái phục Thương Long bước chân vững vàng đi về phía cô, đôi mắt cô sáng rực, ngay sau đó thanh âm nghẹn ngào, nước rơi mắt lã chã.
"Anh phải ra trận rồi ", Sở Phàm lên tiếng trước.
"Em biết".
Vân Mộc Thanh cố kìm nén nước mắt, cô vẫn luôn hiểu rõ ràng, biên cương cấp báo, chiến sự Tây Dã đang lúc nguy hiểm then chốt.
Một ngày nào đó Sở Phàm sẽ lại khoác chiến bào, ra trận lần nữa.
Chỉ là...
Lúc chuyện này thực sự xảy ra, cô vẫn không thể khống chế nổi tâm trạng của mình, cô ôm Sở Phàm thật chặt, khóc thút thít.
Tướng quân trăm trận chết, tướng sĩ mười năm mới trở về.
Đây là chiến tranh nghĩa là sẽ có chết chóc.
Thử hỏi trên đời này có người vợ nào, có thể yên tâm khi chồng mình lên đường ra trận chinh chiến...
Nhưng làm đàn ông phải có trách nhiệm với sự thịnh vượng và tồn vong của quốc gia.
Làm vợ của một quân nhân, cô nhất định phải chấp nhận hết tất cả, chôn giấu trong lòng nỗi lo âu và sợ hãi, chỉ bày ra sự âm thầm ủng hộ.
"Để em ôm anh lâu hơn một lát, anh đi trễ lại chút được không?", giọng nói Vân Mộc Thanh mang theo sự lưu luyến, không muốn rời xa, dịu dàng nói.
Sở Phàm trầm mặc không nói gì, yên lặng ở bên cạnh Đan Đan ngủ say và Vân Mộc Thanh mặt đầy nước mắt.
Một tiếng đồng hồ dường như chỉ trong chớp mắt.
"Đại Thế tử, đến lúc trở về quân đội nhận lệnh rồi”.
Ông Bảo vẫn đứng chờ ngoài cửa, giờ phút này mới gõ cửa nói: "Còn nữa, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không ..."
"Trước khi ra trận, hi vọng cậu có thể về nhà một chút, vương gia rất lo lắng cho cậu".
"Nếu vợ cậu và Đan Đan ở lại vương phủ có người bảo vệ chăm sóc thì sẽ an toàn hơn".
Sở Phàm nhíu mày, dường như hơi do dự.
Vân Mộc Thanh lại lau nước mắt, đồng ý: "Được, chúng ta trở về".
Cô liếc nhìn Sở Phàm với ánh mắt sâu xa, khiến anh hơi bất lực.
Ông Bảo vui mừng khôn xiết, vội vàng sắp xếp cho bọn họ vào ở trong phủ Vương gia Sở...
Sở Phàm sắp xếp xong đồ đạc, dặn dò mấy câu ngắn gọn với mấy người Lý Hải Đăng rồi rời đi.
Đã mười bảy năm trôi qua, đặt chân trở về vương phủ rộng lớn khí thế nhưng lại vô cùng lạnh lẽo, trong lòng Sở Phàm không có nhiều cảm xúc, chỉ thấy hơi thất vọng và lãnh đạm.
Trải qua thời gian dài, đối với anh mà nói vương phủ nhìn có vẻ xa hoa này giống một ngục giam hơn, hồi ức để lại cho anh chỉ có nỗi đau và sự ghẻ lạnh.
Điều duy nhất có thể mang lại cho anh hồi ức ấm áp lại là một gian phòng nhỏ lạnh lẽo nhỏ hẹp bên trong nhà cao cửa rộng này, cả ngày không thấy ánh nắng.
Đó là nơi anh và mẹ ruột Diệp Khương Như đã từng sống.
Thời gian bảy năm, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trong gian phòng kia, bên ngoài sắc màu rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt đều không liên quan tới hai mẹ con họ.
Nhưng đó lại là thời gian lưu giữ hồi ức vui vẻ, ấm áp nhất của anh...
Sở Phàm đứng trước cánh cửa, vô thức đôi mắt đã ướt nhòe ...
Trong ánh đèn sáng tối, anh dường như lại lần nữa nhìn thấy người phụ nữ thiện lương dịu dàng, luôn luôn tươi cười như gió xuân, cất giọng gọi anh.
Chuyện cũ như gió bay, đập vào mặt là đau khổ và chua xót, có thể thấy rõ ràng nhưng bỗng chốc liền mất.
"Bố, sao bố lại khóc?", Đan Đan ngây thơ vươn tay nhỏ, giúp anh lau đi vệt nước mắt nơi khóe mắt.
Vân Mộc Thanh ôm con gái rời đi, lên tiếng nói: "Đan Đan ngoan, để bố ở một mình một lát nhé, chúng ta đi nơi khác trước được không?"
"Vâng ạ", Đan Đan hiểu chuyện gật đầu, tràn đầy hiếu kỳ mở to mắt, háo hức nhìn mọi thứ xa hoa trong vương phủ.
Vân Mộc Thanh nắm chặt tay Sở Phàm, ánh mắt dịu dàng, quay người dẫn theo con gái rời đi.
Ông Bảo than thở: "Từ khi phu nhân qua đời, gian phòng này vẫn giữ nguyên vẹn, không động một cành cây cọng cỏ nào".
"Cây đào này là năm đó vương gia tự tay trồng khi phu nhân qua đời, đã mười bảy năm, mỗi đêm khuya, ông ấy đều yên lặng tới đây ngồi một lúc lâu, tưới nước, trò chuyện cùng nó, cứ như phu nhân vẫn còn sống".
Sở Phàm chỉ lạnh lùng nói một câu: "Người đã chết rồi, làm những việc này thì có ích gì".
Ông Bảo lập tức nghẹn lời, chỉ âm thầm thở dài.
"Đúng rồi, Đại Thế tử, số giấy tờ này là mẹ cậu năm đó để lại cho cậu... "
Ông Bảo lại nhớ ra điều gì đó, lấy một hộp gỗ vẫn giữ nguyên vẹn giao cho Sở Phàm, bên trong chứa mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đã ngả màu.
"Đất ở Tây Dã? Vì sao mẹ tôi lại có đất ở Tây Dã?"
Ánh mắt Sở Phàm lướt qua, hơi kinh ngạc.
Ông Bảo nói: "Những thứ này là bà ngoại cậu tặng cho mẹ cậu làm quà cưới, là bà ngoại cậu cả đời tích cóp được, mẹ cậu tuy có nhà ở Tây Dã nhưng những năm qua, bà ấy chưa từng có cơ hội đến đó xem".
Ánh mắt Sở Phàm nặng nề, khó trách anh lại có cảm giác quyến luyến khắc sâu với Tây Dã như vậy, hóa ra đây cũng là quê hương của mẹ.
Nhưng những thứ này, bà ấy chưa từng nói với anh.
Ông Bảo nói tiếp: "Bà ngoại cậu và mẹ cậu đều thiện lương dịu dàng, hơn nữa rất có năng lực, nhà họ Diệp của mẹ cậu, vốn chỉ là thôn dân bình thường, nhưng với sự dẫn đầu của bà ấy đã phát triển rất nhanh chóng, chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi đã để dành được mấy tỷ, rất đáng nể".
"Chỉ tiếc, trời đố kỵ người tài, ba năm trước bà ngoại cậu đã qua đời vì bệnh ung thư, lao lực cả một đời, nhưng không có mệnh hưởng thụ".
Trong ánh mắt Sở Phàm tràn đầy cảm giác đau xót và tiếc nuối, vốn dĩ anh còn muốn đến chào hỏi bà, tận hiếu với bà nhưng không ngờ lại vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.
Đúng là người tốt sống không lâu!
"Mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất này tổng cộng có hơn một trăm mẫu, vị trí đều ở khu công nghiệp Tây Dã, bây giờ cũng có thể đã tăng giá trị tới mấy tỷ, năm đó bà ngoại cậu mua nó chỉ bỏ ra hơn hai mươi triệu, bởi vậy có thể thấy được tầm nhìn của bà ngoại cậu rất xa".
Ông Bảo thở dài một hơi rồi nói: "Bây giờ, giao giấy chứng nhận quyền sở hữu đất này cho cậu cũng coi như trả về chủ cũ".
"Lần này đi Tây Dã, cậu cũng tiện đường đến thăm nhà họ Diệp một chút đi, dù sao mấy người bác người cậu và ông ngoại của cậu vẫn còn sống, cũng coi như có thêm mấy người thân".
Sở Phàm gật đầu, nhưng trong lòng chỉ thầm cười khẩy, anh cũng không cho là như vậy.
Người thân?
Nếu như bọn họ thật sự coi hai người là người thân thì tại sao xưa nay không hỏi han, không quan tâm, đến tận bây giờ, anh cũng vừa mới biết đến sự tồn tại của bọn họ.
Có điều, anh vẫn sẽ đến nhà họ Diệp.
Một mặt là vì lời hứa với mẹ, đưa bà đi thăm nhà mình đã từng ở.
Mặt khác, anh muốn đến trước phần mộ của bà ngoại để cúng bái, cảm ơn bà vì đã chăm sóc và thương yêu mẹ của anh.
Về phần đám người còn lại của nhà họ Diệp...
Nếu bọn họ còn nhớ tới một phần máu mủ thân tình, nhân phẩm không tệ thì anh cũng không ngại cho bọn họ một vài cơ hội, để nhà họ Diệp lên như diều gặp gió, con cháu giàu có phồn vinh.
Còn nếu họ là một đám xảo trá nham hiểm, áo quần lụa là không có năng lực...
Vậy anh cũng không thèm nhận người thân, để mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt là được!
Nghĩ rõ ràng những điều này, Sở Phàm cẩn thận từng li từng tí sắp xếp gọn mấy giấy chứng nhận quyền sở hữu đất kia, quay người tạm biệt: "Ông Bảo, tôi sắp đi ra trận chỉ huy quân đội, chuẩn bị ngày hôm sau xuất chinh, làm phiền ông chăm sóc Đan Đan và Mộc Thanh giúp tôi".
Anh chào theo kiểu quân đội, dáng vẻ nghiêm nghị...