Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 412: Tôi là khách quý của nhà họ Thẩm

Do thường xuyên tập thể dục nên cô ta không có một chút mỡ nào, vòng eo thon gọn và mịn màng, cảm giác rất đầy đặn.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Thẩm Thu thân mật với người khác giới như vậy, cảm giác mới mẻ khiến cô ta hơi bối rối, khuôn mặt xinh đẹp vô tình ửng hồng.

Tuy nhiên, cô ta vẫn tập trung tinh thần, lắng nghe Sở Phàm kể về mối ân oán của anh với nhà họ Diệp, và cách Diệp Vinh Hữu dùng những thủ đoạn để lừa đảo để lấy được giấy chứng nhận quyền sở hữu đất trong tay anh.

Bụp!

“Khốn kiếp!”

Thẩm Thu thấy hơi bất bình, cô ta đá cái thùng rác bên đường vào một cái lỗ, sự cứng rắn này khiến Trần Phong Hoàng đang ở phía sau khẽ rùng mình, những cậu chủ đứng xung quanh vốn có ý muốn tiến tới bắt chuyện, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hai chân mềm nhũn, vội vàng chuồn đi.

“Đám người nhà họ Diệp thật quá đáng, không một ai tốt đẹp cả”.

Thẩm Thu tức giận nói, trong lòng đột nhiên có cảm tình với Sở Phàm, cảm giác đồng cảm với người cùng cảnh ngộ.

“Tôi cũng giống anh, từ nhỏ đã không có mẹ, nên bị những tên khốn nạn trong gia tộc thường xuyên ức hiếp”.

“Vì vậy nên tôi đã tập võ từ nhỏ, đánh bại tất cả những tên khốn dám bắt nạt tôi”, cô ta vỗ vai Sở Phàm, nói bằng giọng điệu của chị lớn:

“Này, sau này anh làm em trai của tôi đi, có chuyện gì, tôi sẽ ra mặt giúp anh”.

Trần Phong Hoàng đứng sau sững sờ một lúc, miệng ông ta co giật không ngừng.

Wow, bà cô này thật sự rất mạnh miệng!

Đường đường là Quân thần của Long Hồn, chiến binh bất diệt, lại làm em trai của cô ta, điều này….

Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời này.

Sở Phàm cũng bất lực nhún vai “Cô vui là được”.

Lúc này, Thẩm Thu mới cười toe toét, cô ta khoác vai Sở Phàm, không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của những người cao quý quyền lực ở hội trường, cười cười nói nói rất vui vẻ.

“Em trai à, hôm nay bố nói với chị, bên cục quân sự có báo tin đến, Quân thần của Long Hồn đã đồng ý tham gia bữa tiệc từ thiện của chúng ta, chị sắp được gặp thần tượng của mình rồi!”

Thẩm Thu cực kỳ phấn khích, hai mắt sáng rực: “Em nghĩ anh ấy sẽ là người đàn ông như thế nào? Liệu có đẹp trai, ấm áp không?”

Sở Phàm không biết nói gì, trong lòng nghĩ, không phải ở ngay bên cạnh cô đây sao, còn không tự mình xem đi?

Anh sờ cằm, nói: “Tôi không rõ, nhưng nhất định không đẹp trai bằng tôi”.

“Ảo tưởng”.

Vẻ mặt Thẩm Thu chê bai, nhanh chóng đẩy Sở Phàm ra xa.

Khi hai người đang chơi đùa vui vẻ, nói nói cười cười thì bỗng nhiên nhìn thấy một đám người quen.

Chính là đám người nhà họ Diệp, dẫn đầu là ông cụ Diệp Vinh Thiều, còn có nhà Diệp Kiến Lĩnh, Diệp Vinh Hữu, Diệp Mỹ Na, một đám thanh niên trẻ tuổi, tầm khoảng mười bảy mười tám người.

Sở Phàm không khỏi chế nhạo, nhà họ Diệp đúng là thích thể hiện.

Hận không thể lôi cả gia tộc đến đây để nhảy múa tưng bừng.

“Sở Phàm? Sao mày lại đến đây, không thể tin được, đây là nơi như thế nào, là nơi mà loại người như mày có thể đến à?”, Diệp Kiến Lĩnh đang nói nói cười cười, tâm trạng rất vui vẻ, khi nhìn thấy Sở Phàm, khuôn mặt già nua trở nên u ám, tức giận khiển trách.

“Hừ, còn phải nói sao, chắc chắn là mượn uy nhà họ Diệp chúng ta, lừa trên dối dưới, nhìn xem, còn lừa được một cô gái rồi kìa, đúng là không phải loại tốt đẹp gì”, mẹ của Diệp Vinh Hữu, Hoàng Phương chỉ tay vào người Sở Phàm, mắt mũi trợn ngược lên, vẻ mặt khinh thường.

“Đúng là vô liêm sỉ, vài ngày trước còn nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, bây giờ thấy nhà họ Diệp chúng ta được ông Thẩm trọng dụng, lên như diều gặp gió lại vội vàng chạy qua đây núp dưới cái bóng của nhà họ Diệp để lừa dối người khác”.

“Thật là khiến nhà họ Diệp chúng ta mất mặt, kinh tởm chết đi được”.

Nhà họ Diệp kẻ tung người hứng, vẻ mặt mỉa mai, chế giễu.

“Không phải đâu, em Phàm không phải là người như vậy, mọi người hiểu nhầm em ấy rồi...”

Diệp Mỹ Na gấp gáp muốn bênh vực Sở Phàm, nhưng mẹ cô ta, Trần Di đã vội vàng kéo cô ta sang một bên, hằn học nhìn cô ta.

“Con bé này, đừng có lắm lời, gia đình chúng ta vốn dĩ đã không có địa vị gì rồi, con bây giờ còn dám chống lại mọi người, con muốn bị đuổi ra khỏi gia tộc sao?”

Đôi mắt của Diệp Mỹ Na đỏ hoe: “Nhưng, nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì cả, mẹ nói cho con biết, hôm nay con giả câm giả mù cho mẹ, nhiệm vụ của con hôm nay là kết thân thêm nhiều cậu ấm con nhà quyền thế, sớm tìm được một mối ngon, gả vào nhà giàu có, nếu không không có gia đình nào ở cái nhà họ Diệp này sẽ xem trọng con đâu, biết chưa?”, Trần Di bực bội vì chưa dạy dỗ con gái cẩn thận.

Bố của Diệp Mỹ Na, Diệp Kiến Quan cũng gật đầu, “Mỹ Na, mẹ con nói đúng đấy, con phải nghe lời mẹ”.

Diệp Mỹ Na chỉ có thể ấm ức cúi đầu xuống, vẻ mặt bất lực.

“Ai nói là tôi mượn oai nhà họ Diệp các người? Các người xứng sao?”

Đối mặt với sự chất vấn của nhà họ Diệp, sở Phàm chỉ cười, không thèm để ý đến bọn họ.

Thẩm Thu lại bực bội nhíu mày, lúc đầu cô ta có phần hoài nghi những gì Sở Phàm nói về sự quá đáng và kiêu ngạo của nhà họ Diệp.

Nhưng bây giờ xem ra, đám người này còn quá đáng hơn so với những gì Sở Phàm nói gấp mười lần!

Một gia tộc không có tố chất, một đám người không có tố chất, làm sao lại có tư cách tham gia vào bữa tiệc từ thiện của nhà họ Thẩm?

Diệp Vinh Hữu thấy mọi người đang chĩa mũi nhọn vào người Sở Phàm, không cần nhìn cũng biết trong lòng hắn vui như thế nào.

Hắn quyết định thêm dầu vào lửa để Sở Phàm trở thành con chuột qua đường bị mọi người hò hét đánh đập, khiến anh mất mặt, không thể ngóc đầu lên được.



“Sở Phàm, cậu đúng là không biết xấu hổ, mượn oai nhà họ Diệp chúng tôi để đi khoe mẽ thì không nói, lại còn dùng thủ đoạn đê hèn để lừa con gái nhà lành, cậu còn chút lương tâm nào không?”

Diệp Vinh Hữu đứng trên đỉnh cao, chỉ đạo mọi người tiếp tục chĩa mũi nhọn vào người Sở Phàm.

Sau đó, hắn nở nụ cười ra vẻ quý ông lịch thiệp, nói với Thẩm Thu: “Người đẹp, tên này hoàn toàn không phải là người nhà họ Diệp chúng tôi, cô đã bị cậu ta lừa rồi, cậu ta căn bản không có tư cách để vào hội trường này”.

“Nếu như cô muốn tham gia bữa tiệc, chi bằng trở thành bạn đồng hành của tôi đi, tôi sẽ khiến cho cô trở thành tâm điểm chú ý của cả bữa tiệc này”.

Diệp Vinh Hữu rất thích thú khi nghĩ đến việc cướp đi người phụ nữ bên cạnh Sở Phàm.

“Đúng vậy, đúng vậy, con trai của tôi là bạn thân nhất của ông Thẩm, cũng là khách quý do nhà họ Thẩm mời tới. Cô đi theo con trai tôi tốt hơn đi cùng loại con hoang này một ngàn, một vạn lần”, Hoàng Phương đắc ý nói.

“Khách quý của nhà họ Thẩm?”



Thẩm Thu liếc mắt nhìn Diệp Vĩnh Huy, thờ ơ nói: “Tại sao tôi lại không biết người bạn thân này của bố tôi nhỉ, không biết anh là khách quý của nhà họ Thẩm đấy?”

Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Diệp Vinh Hữu lập tức đông cứng lại.

Tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Diệp đều bị sốc, không thể tin được.

Cô, cô gái này hóa ra là con gái của Thẩm Vạn Tuyên?

Trong phút chốc, tất cả những người trẻ tuổi trong nhà họ Diệp đều không thể bình tĩnh được, nổi giận đùng đùng, trong mắt tràn ngập sự ghen tị và hận thù!

Hận không thể xé xác cái tên Sở Phàm này!

Tên này lại còn được con gái của Thẩm Vạn Tuyên bao nuôi?

Anh, anh ta có tài đức gì chứ, có tư cách gì chứ, rõ ràng là cóc muốn ăn thịt thiên nga đây mà.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK