Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Tôi bị ép mà

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua rèm cửa rọi lên trên giường trong phòng ngủ.

“Ưm…”

Vân Mộc Thanh đang mê ngủ cảm thấy ánh mặt trời hơi chói mắt, cô nhíu mày, mơ màng mở mắt ra, vô thức tỉnh dậy.

Tối qua dầm mưa sốt cao khiến cô hơi đau đầu, đầu óc mơ màng, một lúc lâu sau đó mới tỉnh táo lại. Nhưng chẳng mấy chốc đã phát hiện không đúng lắm…

Hả? Cái gối này thật mềm, thật thoải mái, còn ấm áp nữa.

Vân Mộc Thanh hơi lười biếng nghĩ, theo bản năng duỗi tay muốn ôm lấy “cái gối” dưới đầu.

Cô đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó giật mình, đây rõ ràng là một cánh tay mà!

Cô biến sắc, trợn to mắt, phát hiện còn có một người đàn ông nằm trên giường mình!

Càng đáng sợ hơn là cô lén nhìn xuống người mình trong chăn, trên người ngoài đồ lót thì không còn gì cả, mình và anh còn đang ôm chặt lấy nhau!

Vân Mộc Thanh lập tức tỉnh táo lại, cô giơ tay che gò má nóng bổng.

“A…”

Tiếng thét chói tai vượt qua chín mươi đề xi ben khiến cả phòng ngủ như rung lên.

Đương nhiên Sở Phàm cũng giật mình tỉnh giấc, anh dụi đôi mắt lèm nhèm, nhìn Vân Mộc Thanh đang đằng đằng sát khí trước mặt: “Chào buổi sáng…”

Ầm!!

Vân Mộc Thanh trực tiếp đá Sở Phàm một cước, Sở Phàm nhanh tay nhanh mắt vội vàng nhảy xuống giường.

“Sở Phàm, tôi muốn giết anh!”

Vân Mộc Thanh thét lên một tiếng, đằng đằng sát khí ném gối và quần áo trên giường về phía Sở Phàm.

“Khốn kiếp, vô sỉ, háo sắc, súc sinh, lưu manh giả danh trí thức!”

Sở Phàm bất đắc dĩ nhanh nhẹn đón lấy đồ cô ném qua, vội vàng nói: “Mộc Thanh, em nghe tôi giải thích…”

“Giải thích cái rắm, tên khốn kiếp này, lợi dụng lúc tôi bị bệnh hôn mê làm chuyện bỉ ổi với tôi, xơ múi tôi?!”

Lúc này Vân Mộc Thanh vừa thẹn vừa giận, với tình cảnh thế này, sao cô còn nghe vào lời giải thích của Sở Phàm nữa, chỉ biết hùng hổ ném đồ về phía anh.

Hốc mắt đỏ bừng, uất ức đến mức sắp bật khóc…

Không ngờ tên khốn kiếp này lại là người như vậy, mình thật sự là bị mù rồi, còn ngu ngốc dầm mưa cả buổi ở biệt thự nhà họ Vân, muốn xin tha cho anh.

Sở Phàm vừa tránh né để cô trút giận vừa giải thích: “Vân Mộc Thanh, em thật quá đáng, tối qua tôi đội mưa to như vậy bế em về nhà, còn nấu canh gừng cho em, để em nghỉ ngơi cho tốt, kết quả thì thế nào, làm việc tốt còn không được báo đáp”.

“Tối qua em lúc thì kêu lạnh lúc thì kêu nóng, lúc khóc lúc cười, giày vò khiến mọi người ngủ không yên. Tự em nhớ lại xem tôi có làm chuyện có lỗi với em không?”

Mặt Vân Mộc Thanh nóng lên, lông mi chớp chớp, nhớ lại tình cảnh tối qua bằng những ký ức vụn vặt…

Hình như đúng là giống lời Sở Phàm nói, tối qua mình bị sốt khó chịu, tên khốn Sở Phàm này vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mình, cũng không xảy ra chuyện quá đáng gì.

Cô vô thức nhìn xuống làn da mình, bóng loáng trắng nõn như mỡ đông, không hề có vết thương hoặc dấu vết bị khi dễ…

Xem ra thật sự đã hiểu lầm tên này rồi?

Vân Mộc Thanh chớp mắt, cơn tức trong lòng vơi đi một nửa, nhưng vẫn tức giận trừng Sở Phàm, hừ lạnh một tiếng:

“Nếu đã thế, vậy tôi hỏi anh, quần áo trên người tôi là ai thay?”

“Vì sao anh lại nằm trên giường tôi?”

“Lúc tôi tỉnh lại, vì sao anh và tôi lại ôm chặt lấy nhau?”

Liên tục ba câu hỏi khiến Sở Phàm trở tay không kịp, lúng ta lúng túng.

“Tôi bị ép mà”.

Sở Phàm do dự đáp, nói đúng sự thật: “Rõ ràng là tự em nhào vào lòng tôi, muốn đẩy cũng không đẩy ra được, tôi cũng chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận thôi”.

Vân Mộc Thanh suýt tức đến nổ phổi!

Tên khốn kiếp này có ý gì? Cái gì gọi là mình chủ động, cái gì gọi là anh bị ép, cái gì gọi là miễn cưỡng chấp nhận?

Anh chịu thiệt thòi lắm sao?!

“Khốn khiếp, vô sỉ, háo sắc!”

Vân Mộc Thanh càng nghĩ càng giận, tức giận cầm một đống đồ lên ném về phía Sở Phàm, căn phòng cực kỳ lộn xộn, gà bay chó sủa.

Mà đúng lúc này, Đan Đan chạy vào phòng, cô bé nhẹ nhàng la lên: “Mẹ, hai người đừng đánh nhau, Đan Đan có thể chứng minh thật sự là mẹ chủ động nhào vào lòng bố”.

Cô bé bĩu môi ngáp một cái: “Hơn nữa tối qua mẹ vừa khóc vừa kêu, vừa muốn uống nước vừa muốn ăn cơm, ồn đến mức Đan Đan không ngủ được, là bố vất vả chăm sóc mẹ cả đêm đó”.



Cô nhóc thầm thấy rất khó hiểu, bố mẹ người khác đều “đánh nhau” buổi tối, sao trời sáng mà bố mẹ mình cũng đánh nhau thế này? Kỳ lạ ghê.

Vân Mộc Thanh sửng sốt, mặt ngày càng đỏ, hơi ngượng ngùng chớp mắt: “Là… Là như thế sao?”

Sở Phàm tức giận nói, cố ý lừa cô: “Tôi còn có quay video lại làm chứng, chứng minh sự trong sạch của tôi nữa, em có muốn xem không?”

“Không… Không cần”.

Vân Mộc Thanh lập tức hoảng hốt, mặt nóng rát, vô cùng thẹn thùng.

Chuyện thế này chỉ nghĩ thôi đã thấy ngại chết đi được rồi, còn mở video nữa chắc cô sẽ xấu hổ muốn chết luôn.

Sở Phàm nhìn thái độ của cô gái trước mặt, thầm thấy buồn cười, nghiêm túc nói với Đan Đan ở bên cạnh: “Con gái ngoan, nhìn thấy không, đây là câu chuyện Đông Quách tiên sinh và sói điển hình đấy, làm việc tốt còn không được báo đáp, sau này con nhất định phải rút kinh nghiệm, không thể tuỳ tiện giúp người, đã hiểu chưa?”

“Dạ, Đan Đan nhớ rồi”, cô nhóc chớp đôi mắt to, cái hiểu cái không gật đầu.

Vân Mộc Thanh lại xấu hổ, cô tức giận hừ lạnh: “Anh không có gan làm chuyện kia cũng chưa chắc không có suy nghĩ đó, tối qua, tối qua hai chúng ta thế kia, ai biết trong lòng anh nghĩ gì”.

“Vô sỉ, khốn kiếp, háo sắc!”



Sở Phàm cười khẽ một tiếng, còn vui vẻ nói: “Tạm thời không nói đến chuyện tối qua, nhưng Vân Mộc Thanh, nếu em còn quyến rũ tôi như vậy nữa, nói không chừng tôi thật sự sẽ không nhịn được, làm ra một vài hành động phạm tội đấy”.

Vân Mộc Thanh sửng sốt, cô vô thức nhìn xuống người mình một cái, khi nãy cô nổi trận lôi đình, hoàn toàn không chú ý đến việc bây giờ mình chỉ mặc đồ lót, hơn một nửa phong cảnh trên người đều lộ ra ngoài hết, giống như người mẫu đồ lót vậy.

“A…”

Vân Mộc Thanh lập tức hét to, vèo một tiếng chui vào trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng, nổi giận la lên: “Đi ra ngoài, hai người đi ra ngoài hết cho tôi!”

Sở Phàm cười không để tâm, dắt Đan Đan ra ngoài: “Con gái ngoan, bố nấu đồ ăn ngon cho con nhé”.

“Dạ!”, cô nhóc gật đầu thật mình, sau đó khinh thường nhìn thoáng qua Vân Mộc Thanh, cố ý nói: “Mẹ thật là, tối qua đều là bố giúp mẹ thay quần áo, cái gì cũng đã thấy rồi, nhìn thêm một lần cũng có sao đâu…”

Sở Phàm cảm nhận được sau lưng truyền đến một luồng sát khí, anh vội vàng ôm lấy Đan Đan đang tỏ vẻ vô tội rồi bỏ chạy…

“A!!!”

Vân Mộc Thanh vừa thẹn vừa giận lăn lộn phát điên trong chăn, đã sắp làm loạn cả cái giường rồi, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

“Khốn kiếp, thật sự là một tên khốn kiếp mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK