Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 234: Thật quá đáng

Ánh đèn rực rỡ chiếu lên thân hình quyến rũ của Đường Miên Miên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, đôi môi đỏ mọng mím chặt với ánh mắt né tránh.

Trên người cô mặc áo sơ mi rộng của Sở Phàm, chỉ vừa vặn che chắn cơ thể, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp đang đan vào nhau, hấp dẫn không thể tả.

Lúc này trong phòng, giám đốc khách sạn cùng một đám đàn ông thở dốc, trong mắt tràn đầy vẻ kích động cùng ngưỡng mộ nhìn Sở Phàm!

Trong tình huống này, người phụ nữ đã nói đến mức như thế thì kẻ ngốc cũng biết là có ý gì!

Cô nam quả nữ chung phòng, củi khô bén lửa, đây là ao ước của biết bao đàn ông đó.

Âm thanh nuốt nước bọt ừng ực vang lên, bọn họ hận không thể ngay lập tức hoán đổi thân phận với Sở Phàm, dù sống ít đi mấy năm cũng đáng.

Thế nhưng...

Sở Phàm suy nghĩ trong vòng một giây, sau đó chỉ vào hai nữ nhân viên phục vụ rồi nói: “Sợ à? Đơn giản thôi, hai cô ở lại chăm sóc cô ấy, tiền tip hai nghìn tệ, được chứ?”

Hai cô gái cầm tờ tiền màu đỏ Sở Phàm đưa mà ngây ngẩn cả người.

Còn, còn có thể làm vậy sao?

Đường Miên Miên tức đến suýt nổ phổi, cô cắn răng, nhìn chằm chằm Sở Phàm nói: “Anh, tôi cần bọn họ chăm sóc làm gì, tôi cần là cảm giác an toàn, anh hiểu không?”

Đúng là đồ đầu gỗ, tên khốn không có não!

Mình đã nói rõ ràng tới mức ấy rồi mà.

Sở Phàm cau mày, dáng vẻ khổ tâm suy nghĩ: “Hay là, tôi gọi 113, để đồn cảnh sát cử người đến bảo vệ cô? Như vậy chắc là có cảm giác an toàn rồi”.

Đường Miên Miên: “…”

Tất cả mọi người: “...”

Chết tiệt, loại đàn ông thẳng như thép này tuyệt đối hết thuốc chữa rồi, đáng độc thân mười nghìn năm!

Mấy gã đàn ông có mặt lúc này ghen tỵ đến mức đỏ cả mắt, nghiến răng nghiến lợi, mấy cô gái thì trợn mắt há mồm, vẻ mặt u ám.

“Biến, biến đi cho tôi!”, Đường Miên Miên không chịu nổi tên giả vờ hồ đồ này, cô hoàn toàn nổi giận, không hề khách khí ném mấy cái gối vào người Sở Phàm.

Sở Phàm nhân cơ hội nhanh chóng nói chúc ngủ ngon rồi vội vàng rời đi.

“Khốn kiếp, khốn nạn!”

Lần đầu tiên trong đời Đường Miên Miên táo bạo như vậy, bày tỏ yêu cầu với người khác phái, nhưng tên khốn Sở Phàm không hiểu phong tình này lại khiến cô tức đến ói máu.

Cô tức giận đấm đá lung tung vào gối trên giường, coi nó như Sở Phàm để vung nắm đấm, chỉ muốn bổ đầu tên khốn kia ra xem rốt cuộc trong não anh chứa thứ gì.

Đánh một hồi, bỗng nhiên cô bật khóc, cuộn tròn vào một góc, hai tay ôm lấy đầu gối, vô cùng ấm ức, cô đơn.

Sở Phàm rời khỏi khách sạn, đi trên con đường lớn vắng vẻ yên tĩnh, châm một điếu thuốc khiến đầu óc tỉnh táo hơn mấy phần.

Anh hơi bất lực, tâm trạng phức tạp thở dài, lẩm bẩm một mình: “Đường Miên Miên, tôi nhận ý tốt của cô”.

Là một người đàn ông bình thường, sao anh lại không nhận ra Đường Miên Miên có tình cảm với mình chứ?

Chỉ là hiện giờ trong lòng anh đã tràn ngập bóng dáng của Vân Mộc Thanh, làm gì còn vị trí cho người phụ nữ khác? Anh không thẳng thắn cự tuyệt là để Đường Miên Miên khỏi đau lòng, chỉ có thể giả ngốc trốn tránh lần này.

Nhưng Đường Miên Miên thông minh như vậy, chờ cô nguôi giận chẳng bao lâu sau sẽ hiểu ra.

“Tức giận còn hơn là đau lòng”.

Sở Phàm nói thầm, nếu tối nay anh thật sự máu dồn lên não, không quan tâm đến bất cứ thứ gì mà ở lại, vậy mới là hại Đường Miên Miên.

Năm năm trước, đã một lần bốc đồng mà khiến Vân Mộc Thanh có con khi chưa kết hôn, chỉ biết nương tựa vào nhau với Đan Đan, chịu biết bao ánh mắt cay nghiệt, khổ sở, e là dù hiện tại anh có bù đắp thế nào cũng không thể xóa bỏ món nợ năm năm đó.

Năm năm sau sao anh có thể lại làm trì hoãn thanh xuân của một cô gái nữa chứ.

Mặc dù trong thời đại coi trọng vật chất này, đàn ông có quyền lực và địa vị thường ‘tam thê tứ thiếp', nuôi tình nhân bên ngoài, chuyện này từ lâu đã không phải bí mật gì, ngay cả người bình thường cũng thỉnh thoảng trộm đi ăn phở thay cơm, nếm thử vị tươi mới.

Nhưng Sở Phàm tự nhận là một người đàn ông, vẫn nên có ý thức trách nhiệm, gìn giữ tình cảm chân thành từ tận đáy lòng.

Nếu không, anh khác gì vị Vương gia họ Sở chơi đùa phụ nữ, tàn nhẫn vô tình ở Yên Kinh chứ?

“Bọn họ đều nói ông dựa vào năng lực của bản thân, kiên định giữ gìn cho Đông Hoa hai mươi năm phồn vinh thái bình, là thần bảo hộ của Đông Hoa”.

Sở Phàm cười chế giễu, nhưng không khỏi siết chặt nắm đấm: “Nhưng chung quy lại ông vẫn là kẻ thất bại, một người phụ nữ không danh không phận không màng vinh hoa phú quý âm thầm ở bên ông mười năm…”

“Ông không phụ cả thiên hạ, nhưng lại có lỗi với bà ấy”.

Với người trong thiên hạ một người phụ nữ xuất thân bần hàn, không có tiếng tăm quả thực quá nhỏ bé, chỉ như một hạt cát mà thôi.

Nhưng bà ấy là mẹ của anh, là người đã sinh thành và nuôi dưỡng anh.

Gió đêm thổi qua dường như mang theo bụi rơi vào mắt.

Sở Phàm dụi đôi mắt đỏ hoe, lấy lại tâm trạng.

“Mẹ, những thứ ông ta nợ mẹ, nhà họ Sở nợ mẹ, con sẽ thay mẹ đòi lại toàn bộ, ngày đó không còn xa nữa”.

Dưới màn đêm đen, thân hình thẳng tắp cô đơn của Sở Phàm hòa vào sắc trời tối tăm, mang theo tưởng niệm cùng không cam lòng.

Nửa tiếng sau, Sở Phàm về đến biệt thự Hải Đường Uyển, nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu lanh lợi của Đan Đan khiến tâm trạng anh thoải mái hơn đôi chút.

Vừa bước vào nhà đã thấy Vân Mộc Văn đang chơi game, cô ấy ngậm kẹo mút, ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn, hết sức tập trung nhấn nút trên tay cầm chơi game.

Cùng với một tiếng ting vang lên, màn hình hiện chữ KO, cô đột nhiên ném tay cầm chơi game đi, khó chịu nói: “Trò chơi rác rưởi, chả vui gì cả”.



“Rõ ràng là dì chơi gà”, Đan Đan ngồi trên sô pha, đung đưa bàn chân nhỏ trắng nộn, vui vẻ ăn khoai tây chiên, hả hê: “Trò đơn giản nhất cũng không qua, ha ha, thật mất mặt”.

Vân Mộc Văn tức đến mức đỉnh đầu bốc khói, cô ấy ném cho Đan Đan một tay cầm chơi game và nói: “Nào nào, hai người chúng ta quyết đấu một trận, đại chiến ba trăm hiệp!”

“Hứ, chơi thì chơi, nói trước, đặt cược KFC một tháng”, Đan Đan vui vẻ vỗ tay.

“Đã muộn vậy rồi còn chơi game à? Hai đứa thật điên cuồng đó”, lúc này Sở Phàm đi vào, cười hi hi nói.

“Bố”.

Đan Đan hoan hô, vội vàng chạy đến rồi lao vào lòng Sở Phàm, thân thiết ôm cổ anh.

Trái tim Sở Phàm như tan chảy nhưng vẫn giả bộ nghiêm túc nói: “Bố từng nói với con buổi tối phải đi ngủ trước mười giờ chưa nhỉ, con lại không nghe lời hả?”

“Bố, vốn là Đan Đan chuẩn bị đi ngủ rồi, đều tại dì cứ lôi kéo con chơi game, nếu con không đồng ý, dì ấy sẽ tịch thu đồ ăn vặt của con”.

Đan Đan chớp đôi mắt to đen láy, oan ức làm nũng: “Là lỗi của dì hết, không liên quan đến Đan Đan”.

“Bố tin con, Đan Đan ngoan như vậy, nhất định là bị Mộc Văn lôi kéo”, Sở Phàm lập tức định tội, ôm cô con gái nhỏ, nói: “Bố không cho dì ấy ăn thịt một tháng, trừng phạt vì phạm lỗi”.

Vân Mộc Văn: “? ??”

Mình trêu chọc đến ai chứ, dựa vào đâu mà không cho mình ăn thịt trong một tháng?

Ôi, hai bố con nhà này thật quá đáng!

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK