Mục lục
Bố cháu là chiến thần - Sở Phàm - Tác giả: Mạt Bắc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Ân nhân của nhà họ Diệp!

Uỳnh.

Lần này, mọi người trong hội trường lại sôi trào.

Bởi vì vị khách lần này khác hoàn toàn với “doanh nhân đứng đầu” Thẩm Vạn Tuyên. Quản Bá Anh chính là đại sứ vùng biên cương hàng thật giá thật, quan lớn nhất tỉnh!

Toàn bộ danh tiếng và quyền lực mà Thẩm Vạn Tuyên có được đều dựa vào Quân thần của Long Hồn mà có. Nhưng Quản Bá Anh thì khác, bản thân ông ta đã là chỗ dựa vững chắc nhất rồi.

Ở Tây Bắc, nói ông ta chỉ cần ho một cái thì mấy ông chủ giàu có này sẽ phải run lẩy bẩy cũng không ngoa tí nào.

Mà chuyện vị đại sứ vùng biên cương, chủ tịch cả một tỉnh này đích thân tới tham dự hôn lễ lại càng hiếm thấy vô cùng.

Thoáng chốc, nhà họ Diệp vô cùng nở mày nở mặt!

Đám người nhà họ Diệp suýt ngất xỉu vì vui sướng.

Hai vợ chồng Tiết Trường Phương cũng vội vàng đứng bật dậy chạy ra nghênh đón.

Về phần Tiết Lang đã kích động tới mức toàn thân run rẩy. Hắn không thể ngờ lại có nhiều ông lớn đến tham gialễ cưới của mình đến vậy? Thử hỏi trên đời này còn ai được như hắn nữa?

Hôn lễ của Tiết Lang hắn đã được định sẵn là một ngày quan trọng được ghi vào sử sách.

“Xin chúc mừng ông Diệp”, Quản Bá Anh nhanh chóng bước vào hội trường tổ chức tiệc cưới, vừa đi vừa cười nói. Phía sau ông ta là hơn mười vị quan chức cấp tỉnh, ai cũng là những người nắm giữ quyền lực to lớn trong tay.

“Đôi trẻ thật đúng là trai tài gái sắc, là tương lai của quốc gia”, Diệp Mỹ Na nhận được sự khen ngợi của vị đại sứ vùng biên cương Quản Bá Anh này lại càng kích động không nói nên lời.

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy vô cùng căng thẳng. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi vẫn chưa trải sự đời. Đây là lần đầu tiên cô ấy được nhìn thấy nhiều người quyền cao chức trọng như vậy.

“Chủ tịch tỉnh có thể tới nhà họ Diệp chúng tôi làm khách quả thực là niềm vinh dự lớn lao của chúng tôi”, Diệp Vinh Thiều khiêm nhường nói. Ông ta vội vàng đứng dậy nhường chỗ: “Mời chủ tịch Quản ngồi xuống đây ạ”.

Quản Bá Anh liếc mắt nhìn vào vị trí ngồi ở chính giữa kia. Sau đó, ông ta chỉ xua tay mỉm cười, giọng nói tràn đầy ý tứ sâu xa: “Tôi vẫn chưa có đủ tư cách để ngồi lên vị trí này đâu”.

Uỳnh.

Ngay sau đó, mọi người đều xôn xao bùng nổ.

Ông ta nói chẳng khác gì những lời Thẩm Vạn Tuyên vừa nói. Thậm chí đến cả ánh mắt, giọng điệu cũng không hề khác biệt.

Đến cả người đứng đầu tỉnh, đại sứ vùng biên cương như Quản Bá Anh mà vẫn không đủ tư cách ngồi ở vị trí chính giữa sao?

Không lẽ, không lẽ còn ai có địa vị cao hơn cả ông ta tới đây?

Người nhà họ Diệp đã bị dọa sắp ngất rồi.

“Vậy, vậy chủ tịch Quản muốn ngồi đâu ạ?”, Diệp Vinh Thiều cảm thấy vô cùng khó xử, không biết phải sắp xếp chỗ ngồi như thế nào cho đúng. Nếu xét theo thân phận và địa vị thì ở đây làm gì còn có ai có tư cách ngồi ngang hàng với đại sứ vùng biên cương của Tây Dã nữa.

“Ha ha, tôi ngồi đây là được rồi”.

Quản Bá Anh đảo mắt một vòng, khi ông ta nhìn thất Sở Phàm đang ngồi ở dưới cuối liền sáng bừng hai mắt.

“Chúng tôi cũng ngồi ở đó”, đám quan chức cấp tỉnh đều cực kỳ kích động. Kia chính là Quân thần của Long Hồn đó.

“Hả, là sao?”

Đám người nhà họ Diệp không khỏi trợn trừng hai mắt, há hốc mồm.

Bọn họ cũng ngồi ở đó sao?

Rốt cuộc chỗ ngồi thấp kém nhất, ti tiện nhất kia có sức hấp dẫn gì vậy?

“Chủ tịch Quản, ông đừng nên ngồi đó”, Diệp Vinh Thiều lộ ra vẻ mặt khó xử, ngại ngùng nói: “Chỗ đó là nơi dành cho người hầu và bảo vệ. Thân phận của bọn họ quá thấp hèn, không có hiểu biết, làm gì đủ tư cách để ngồi cùng với ông được cơ chứ?”

Đám người Diệp Kiến Lĩnh cũng gấp gáp hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Làm sao đám người thấp hèn này đủ tư cách để ngồi ngang hàng với các vị lãnh đạo cao quý cơ chứ. Ông đi theo tôi đi”.

Người nhà họ Diệp đều hết lời nịnh nọt, thế nhưng sắc mặt của Quản Bá Anh và các vị quan chức cấp tỉnh kia lại nhanh chóng xám xịt lại!

“Diệp Vinh Thiều, nhà họ Diệp các ông có ý gì vậy? Cái gì gọi là thân phận thấp hèn, ti tiện? Tất cả mọi người đều là công dân hợp pháp của nước Đông Hoa chúng ta. Mọi người sinh ra đều bình đẳng như nhau. Tại sao vào trong miệng ông lại chia thành các loại giai cấp khác biệt vậy hả?”

Quản Bá Anh giận dữ quát lớn: “Hiện giờ đang ở thời đại nào rồi mà ông vẫn còn giữ cái tư tưởng phong kiến lạc hậu như vậy? Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng bản thân cao quý hơn bọn họ, thực sự tưởng rằng bản thân đứng ở địa vị cao hơn bọn họ hay sao?”

“Chủ, chủ tịch Quản, tôi, tôi không có ý đó. Tôi sai rồi”, Diệp Vinh Thiều bị dọa sợ hông ngừng xua tay nhận sai, chỉ muốn tự tát mình hai cái. Tại sao ông ta lại phạm phải loại sai lầm ngu ngốc như vậy trong giờ phút quan trọng này cơ chứ?

“Vâng ạ, chúng tôi sai rồi”.

Đám người nhà họ Diệp đều run lẩy bẩy, thi nhau xin lỗi.

“Hừ, lần sau đừng có làm như vậy nữa. Các người tự kiểm điểm lại mình đi”, Quản Bá Anh hừ lạnh một tiếng rồi dẫn đầu đám quan chức cấp tỉnh đi tới bên cạnh Sở Phàm.

Ngay sau đó, tất cả đều lập tức thay đổi nét mặt, tươi cười hỏi thăm Sở Phàm, dường như còn có chút kính cẩn e sợ.

Đám người nhà họ Diệp thấy vậy, ai cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bố ơi, tại sao Chủ tịch Quản và các vị lãnh đạo lại khách sáo với thằng oắt Sở Phàm kia như vậy?”, Diệp Kiến Lĩnh cau mày hỏi, cảm thấy có gì đó không đúng.

Bỗng ông ta hít sâu một hơi, kinh hãi kêu lên: “Chẳng lẽ thằng Sở Phàm này thực sự có gia thế ghê gớm mà ngay đến Chủ tịch Quản cũng phải kiêng nể sao?”

Há…



Kết luận này khiến cho toàn bộ người nhà họ Diệp đều hoảng sợ.

Diệp Vinh Thiều cũng sửng sốt mấy giây, nhưng ông ta lập tức bác bỏ: “Không thể nào! Sở Phàm chỉ là một thằng con hoang không quyền không thế. Cậu ta lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy? Hơn nữa, ở khu Tây Bắc còn ai có thể khiến cho đại sứ vùng biên cương cũng phải cúi đầu khiêm nhường không? Có không hả?”

“Chủ tịch Quản là quan lớn, muốn xuất hiện với hình tượng thân thiện với người dân, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người. Con nhìn đi, Chủ tịch Quản vẫn hỏi han ân cần với những kẻ nghèo khác đấy thôi?”

Người nhà họ Diệp nghe xong liền hiểu ra: “Thì ra là vậy, làm tôi sợ muốn chết”.

Bọn họ còn đang sợ hãi, nếu như Sở Phàm thực sự có có thế lực lớn như vậy thì nhà họ Diệp xong đời rồi.

May là bọn họ chỉ sợ bóng sợ gió một phen mà thôi.

“Nhưng mà, bây giờ bố lại vô cùng chờ mong liệu có còn ông lớn nào xuất hiện nữa không”.

Vẻ mặt của Diệp Vinh Thiều ngập tràn mong đợi và kích động. Ông ta đang thầm thấy khó hiểu: “Rốt cuộc ai lại đối xử với nhà họ Diệp chúng ta tốt như thế, mời tới biết bao nhiêu người có địa vị cao quý để giữ thể diện cho chúng ta?”

Diệp Kiến Lĩnh cũng không khỏi cảm thán: “Người đó quả thực chính là ân nhân của nhà họ Diệp chúng ta!”

Trong lúc người nhà họ Diệp còn đang chìm đắm trong sự cảm động thì một tiếng hét lớn lại vang lên. Lần này trong tiếng hét còn chứa đựng sự run rẩy không thể kìm nén, rõ ràng người đó cũng bị làm cho kinh hãi.

“Tướng, Tướng quân của Quân đoàn tiên phong 1 trực thuộc quân Long Hồn ở Chiến khu Tây Dã, Trần Phong Hoàng tới!”

Ầm ầm…

Cả hội trường đều nhốn nháo hẳn lên.



Đến cả đám người Thẩm Vạn Tuyên, Quản Bá Anh đều đồng loạt đứng thẳng dậy, trong mắt lộ ra vẻ kính nể, sùng bái.

Cho dù là doanh nhân đứng đầu Thẩm Vạn Tuyên hay là đại sứ vùng biên cương Quản Bá Anh đều chỉ có thể khiến mọi người kinh sợ bằng quyền thế của mình.

Còn nếu nói là thực lòng khâm phục, kính trọng xuất phát từ trong tâm hồn thì chỉ có thể dành cho một người duy nhất, đó chính là Quân thần của Long Hồn!

Anh chính là vị cứu tinh của cả Tây Dã, là vị thần bảo hộ của bọn họ!

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, quân đội của anh đã càn quét quân Tây Hạ, đánh bại Chiến Thần Lục Quốc Khương Mặc Quan, toàn thắng trở về. Nhờ đó, người dân Tây Dã đã được hưởng cuộc sống yên bình!

Nếu không nhờ Quân thần của Long Hồn dẫn dắt, nếu không có Quân thần của Long Hồn liều mạng chiến đấu hết mình thì hiện giờ có lẽ bọn họ vẫn còn đang nơm nớp lo sợ bị Tây Hạ xâm lược, làm gì có cơ hội mở tiệc rượu mừng vui ở chốn này!

Trần Phong Hoàng là tướng tiên phong của Long Hồn, đồng thời cũng là người phát ngôn cho Quân thần của Long Hồn. Thân phận của ông ta vô cùng cao quý, không một ai ở đây có thể sánh bằng!

Diệp Vinh Thiều hết sức kích động, thậm chí còn rơi nước mắt.

Cuối cùng ông ta đã hiểu được lý do tại sao cả Thẩm Vạn Tuyên và Quản Bá Anh đều tự nhận mình không đủ tư cách để ngồi vào chiếc ghế đứng đầu kia.

Thì ra, bọn họ đang giữ lại vị trí này cho Trần Phong Hoàng.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK